Chương 311: Không lối thoát!

"Rất xin lỗi, tôi sẽ không hi sinh bạn học của mình." Tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn Ông Đàm Bân, sau đó nhẹ nhàng lại gần năm cái xe ngựa, cẩn thận quan sát.

Ông Viêm Bân nghe được lời tôi nói, sắc mặt trở nên khó coi. Cậu cười lạnh nói: "Đừng giả bộ vĩ đại, tôi và cậu cũng chỉ là con người bình thường như nhau. Chẳng lẽ trừ cách này, cậu còn có cách khác để tìm ra sinh lộ sao?"

Ông Đàm Bân nói không sai, năm cái hang động này khả năng chỉ có một sinh lộ. Mà trước mắt, muốn đoán đúng sinh lộ tỉ lệ cũng không cao. Chuyện này khiến trong lòng tôi bắt đầu mê mang.

Chẳng lẽ tôi thật sự phải cùng Ông Đàm Bân thông đồng làm bậy, hi sinh tính mạng của các bạn học để tìm ra sinh lộ? Năm cái hang động này chắc chắn là có tử lộ, thậm chí là có cả quỷ.

Bởi vậy người có được đạo cụ đối phó với quỷ, liền trở thành người được chọn đầu tiên. Nhưng là người như vậy, cho dù là lớp sáu chuyên Lý cũng không có nhiều. Ông Đàm Bân sẽ không làm chuyện dại dột như vậy được.

Tôi cẩn thận dò xét, rất nhanh sau đó đã xác định được đâu là sinh lộ.

"Tôi đã biết, ở trước mặt tôi chính là sinh lộ." Tôi vừa nói vừa chỉ tay vào con đường ở ngay trước mắt.

"Cậu làm sao chắc chắn được, đây chính là sinh lộ?" Ông Đàm Bân nhìn tôi nói.

"Con đường này tro bụi ít hơn những con đường khác rất nhiều, chính là vì có người thường xuyên đi lại. Điều này nói rõ con đường này chính là sinh lộ." Tôi vẻ mặt thành thật nói.

"Đã biết sinh lộ, tại sao cậu không đi?" Ông Đàm Bân có chút hoài nghi nhìn tôi.

"Tôi không quan trọng , mọi người đừng quên đi theo tôi." Tôi nói xong, quay người giả bộ đi tới cái hang động đó. Đúng lúc này Ông Đàm Bân lao đến. Ngăn cản tôi.

"Nếu đây chỉ là suy đoán của cậu, như vậy vẫn là để bọn tôi tới xem một chút đi." Ông Đàm Bân nói. Tôi biết cậu ấy đã hoàn toàn tin. Mà lại dựa theo lý luận của tôi, con đường ở giữa này thật sự có ít tro bụi nhất. Điều này nói rõ con đường này thường xuyên có người đi qua đi lại. Đồng thời trên mặt đất còn có mấy cái dấu chân. Đây hết thảy đều làm cậu ấy tin là thật.

Thế là Ông Đàm Bân lôi kéo mấy người vội vàng tiến vào, sau đó những người khác cũng đi theo sau. Rất nhanh hang động ở giữa liền bị lớp sáu chuyên Lý chiếm cứ. Điều này cũng làm cho người của lớp năm ban chuyên Văn chúng tôi có chút tức giận.

"Lão đại, sao cậu lại nói cho bọn họ. Để cho chúng ta qua trước chứ." Dương Á Thịnh nói có chút tức giận.

"Ai nói này chính là sinh lộ." Tôi cười lạnh, sau đó đáp lại Dương Á Thịnh nói: "Tôi vừa rồi chẳng qua là lừa bọn họ mà thôi."

"Không thể nào, cậu vừa rồi thật sự muốn đi vào trong. Mà lại theo lời cậu nói cũng không sai. Người đi càng nhiều, tro bụi càng ít." Dương Á Thịnh nói.

"Kia là tôi nói bậy, cậu suy nghĩ thật kỹ. Nếu là hang động an toàn nhất, người phát hiện ra nó chắc chắn là không có nhiều. Dựa theo lý mà nói, tro bụi là nhiều nhất, không phải ít nhất. Con đường này lại nằm ở giữa năm con đường. Vậy nên đại đa số người ta sẽ chọn con đường này."

"Như vậy vì sao con đường này có rất nhiều dấu chân, tro bụi gần như không có." Vương Chính hỏi.

"Đó là vì nơi này chết nhiều người nhất mà thôi, nơi mà bọn họ đã đi vào , cơ bản không phải sinh lộ. Ngược lại là tuyệt lộ nguy hiểm nhất. "Trương Vĩ, cậu đúng thật là quá nham hiểm mà." Đoan Mộc Hiên đột nhiên nói.

"Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Con đường ở bên phải là an toàn nhất." Tôi vừa nói, vừa quay người đi vào trong. Sau khi tôi tiến vào, bụi đất trên mặt đất lập tức khiến tôi không thể thở nổi.

Tôi vội vàng đeo một cái khẩu trang, mà những người khác cũng đồng dạng làm theo. Chung quanh khắp nơi đều là tro bụi, mỗi một bước đi, đều mang lại rất nhiều tro bụi. Toàn bộ hang động là một mảnh hỗn độn.

Nhưng mà tôi lại biết, đây tuyệt đối là sinh lộ. Bởi vì tro bụi nhiều đến mức không thể tưởng tượng, điều này nói rõ nơi đây đã rất lâu không có người ở . Quả nhiên suy đoán của tôi là đúng.

Chung quanh tro bụi càng ngày càng nhiều, bụi đất nhanh chóng bám kín giày của tôi. Nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy được xung quanh có quỷ hay cơ quan chết chóc gì cả. Xem ra nơi này thật sự chính là sinh lộ.

Cùng lúc đó, bên phía của Ông Đàm Bân nguy hiểm đã bắt đầu xuất hiện. Trong hang động chật hẹp này. Một con nhện có cái đầu người, đang nhìn bọn họ chằm chằm với một đôi mắt đầy căm hận. Toàn bộ lớp sáu mặt đã trắng bệch lại.

Ông Đàm Bân ngây người nhìn một lúc lâu, sau đó mới tức giận hét lên: "Trương Vĩ, cậu dám lừa bọn tôi!"