Chương 282: Biện pháp gian lận

“Ha ha, không thành vấn đề.” Nam sinh lớp sáu vội vàng nói, mỗi người bọn họ cơ bản ôm một nữ sinh, sắc mặt vô cùng tham lam. Lớp sáu trải qua mười ngày đào thải, một nửa số người đã chết.

Mà lúc này, Ông Viêm Bân đứng lên, thống trị toàn bộ lớp sáu. Gã thông qua việc mượn sức nam sinh, để chi phối toàn bộ lớp. Gã biết rõ nam sinh thời kỳ này muốn cái gì.

Bởi vậy, gã ép buộc nữ sinh cần phải ở cạnh nam sinh, để trong lớp không có bất cứ một kẻ lưu manh nào. Ngoại trừ Lý Sát Thần không có hứng thú với nữ sinh. Mỗi một nam sinh đều có một bạn gái.

“Không chỉ lớp năm, tao còn muốn chinh phục lớp bốn, lớp ba. Tao muốn cả trường đều thần phục tao. Mà bọn mày cũng có thể đạt được vô số chỗ tốt. Có thể tận tình hưởng toàn bộ nữ sinh cấp ba.” Ông Viêm Bân đứng ở trên bục giảng nói. Những lời này của gã hoàn toàn kích phát dã tâm của các nam sinh, khiến bọn họ kêu gào lên như sói tru.

Ngược lại có một số nữ sinh tỏ ra buồn bã, tức giận, phần lớn nữ sinh còn lại thì mang vẻ mặt chết lặng. Trải qua mười ngày tra tấn, tinh thần của đại đa số bọn họ đã sụp đổ rồi, chỉ cần sống sót, bọn họ có thể không tiếc bất cứ giá nào.

Sau đó bắt đầu bỏ phiếu xác định, thi đấu kéo co xem như đã bắt đầu.

“Quy tắc thi đấu kéo co, tùy ý lựa chọn ba bạn học bên mình, tiến hành thi đấu kéo co.”

“Quy tắc thi đấu kéo co không khác gì thi đấu kéo co bình thường, nhưng hai bên không thể vượt qua biên giới, nếu không sẽ bị xử tử.”

“Quy tắc đặc thù số một, bất cứ bộ phận thân thể nào của người dự thi vượt qua biên giới đều được tính là bỏ quyền.”

“Quy tắc đặc thù số hai, những người khác không được can thiệp vào thi đấu, nếu không sẽ bị xử tử.”

“Điều kiện thắng lợi: Kéo vật đánh dấu qua biên giới của mình sẽ thắng lợi. Phe thua sẽ bị chém đầu toàn thể.”

“Bắt đầu chọn người ngẫu nhiên bên dưới, lớp năm có: Lục Bảo Bảo, Cao Minh, Cẩu Hồng Vân. Lớp sáu có Đồ Hâm Kiệt, Cao Tường, Hàn Bích Phàm,”

“Thi đấu kéo co thật là tàn khốc.” Tôi nhìn điện thoại, cảm thấy toàn thân đang run rẩy. Mà Dương Á Hâm đã sắp sụp đổ. Cậu ấy ôm Cẩu Hồng Vân, khuôn mặt kinh ngạc: “Vì sao, vì sao lại là cô ấy.”

“Không sao đâu, không cần lo lắng cho ta.” Cẩu Hồng Vân dịu dàng nói. Dường như cô ấy đã sớm đoán trước được, tuy trên mặt có hơi sợ hãi, nhưng vẫn miễn cưỡng nói. Còn Quan Dao cũng đã khóc thành người nước mắt.

“Vì sao lại là Cẩu Hồng Vân, vì sao lại như thế.” Cô ấy vừa nói, vừa khóc rống. Mà nữ sinh bên cạnh cũng hơi khó chịu. Nhân duyên của Cẩu Hồng Vân ở lớp vốn không tồi, cô ấy chưa từng cãi vã, vẫn luôn yếu ớt.

Không thể ngờ được hiện giờ sẽ biến thành như vậy, nhìn thấy Cẩu Hồng Vân như thế, trong lòng tôi cũng cực kỳ khó chịu. Nhưng mà tôi lại không có biện pháp nào. Bởi vì một khi đã xác định trò chơi, thì không thể thay đổi.

Đây là bản chất, chúng ta chỉ là một đám con kiến, căn bản không có thực lực chống lại nguyền rủa. Cẩu Hồng Vân chính là dẫn chứng tốt nhất.

Trong lớp ồn ào nhốn nháo, khuôn mặt Cao Minh cũng thống khổ, cậu ta không thể ngờ được mình cũng trở thành một người trong trò chơi. Hơn nữa đồng đội của cậu ta còn là hai nữ sinh.

Loại trò chơi thi đấu kéo co này, thể lực của nữ sinh căn bản không thích hợp, càng đừng nói đến bên đối thủ có nhiều nam sinh hơn. Nghĩ đến đây, Cao Minh quả thực sắp gục ngã.

Nhưng cậu ta lại không có bất cứ biện pháp gì, chỉ có thể căng da đầu ngồi trên ghế. Vẻ mặt hết đường xoay xở. Mà Dương Á Hâm kéo tay Cẩu Hồng Vân khóc thút thít, giọng nói rung trời vang lên.

Tôi cũng vô cùng khó chịu, tâm trạng quả thực hỏng bét. Từ khi Lý Mạc Phàm chết còn chưa qua bao lâu, chẳng lẽ hiện tại tôi phải mất đi một người bạn khác? Nhưng hiện tại tôi có thể làm những gì đây? Tôi cũng không có biện pháp với chuyện này.

“Không, cậu không thể đi.” Dương Á Hâm kéo Cẩu Hồng Vân, trên mặt vô cùng thống khổ. Mà tuy Cẩu Hồng Vân cũng như thế, nhưng cô ấy ôm Dương Á Hâm, trên mặt tràn ngập kiên quyết.

“Nếu tớ không quay về được, cậu nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Cậu nhất định sẽ quay về, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.” Dương Á Hâm không ngừng nói, giọng nói đã sắp nghẹn ngào. Mà tôi cũng vô cùng thống khổ ôm Quan Dao, cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy.

Cẩu Hồng Vân không chỉ là bạn của tôi, còn ở sau lưng chống đỡ chúng tôi. Nếu không có cậu ấy, chúng tôi cũng căn bản không có khả năng sống lâu như vậy.

“Tại sao lại như vậy.” Quan Dao khóc lóc thảm thiết. Ngược lại vẻ mặt Dạ Lưu Li không chút thương cảm.

Ngay khi phòng học rối loạn, Ông Viêm Bân xông vào lần nữa. Bên cạnh gã có mấy nam sinh.

“Hey chúng mày, bọn tao lại tới đây.” Ông Viêm Bân khoa trương nói, sau đó phóng tầm mắt nhìn lại, trên mặt nở nụ cười quái dị: “Ha hả, thật đúng là sinh ly tử biệt. A!”

“Nơi này không chào đón mày, cút nhanh lên.” Tôi nhìn gã nói.

“Tao tới đây cũng không phải để nói mấy câu vô nghĩa đó, mọi người bên ngoài đều thấy bỏ phiếu rồi chứ. Chuẩn bị tốt đi. Hiện tại chúng ta không có lựa chọn.” Ông Viêm Bân nói.

“Nằm mơ đi, cho dù Cẩu Hồng Vân chết, cũng sẽ không thi đấu với bọn mày.” Dương Á Hâm giận dữ hét lên, khiến vẻ mặt Ông Viêm Bân không nhịn được.

“Các ngươi phải nghĩ kỹ, ta không muốn dùng thủ đoạn cưỡng ép.” Ông Viêm Bân lạnh lùng nói.