Chương 281: So tài

“Bây giờ chúng mày đã suy nghĩ kỹ chưa, có đồng ý gia nhập vào lớp sáu của tụi tao không? Đến lúc đó chúng mày nhất định phải nghe theo tao. Tất cả mọi người đều phải nghe theo sự sắp xếp của tao. Đương nhiên là phải tin tưởng tao, tao nhất định sẽ đưa chúng mày thoát khỏi nguyền rủa.” Ông Viêm Bân nói.

"Cắt, mày cho rằng có người sẽ tin mày sao?” Tôi cười lạnh nói, ai biết được tôi vừa nói xong thì Triệu Thần Hách đột nhiên đứng lên, giọng điệu nịnh nọt nói: "Tớ đồng ý gia nhập lớp sáu."

"Được đấy, mày biết điều đó. Tao rất coi trọng mày." Ông Viêm Bân cười lạnh nói. Mắt gã nhìn về phía Đoan Mộc Hiên.

“Vậy Đoan Mộc thiếu gia, cậu có đồng ý gia nhập vào lớp sáu không?”

“Tôi không có hứng thú gia nhập vào lớp học của lũ phế vật.” Đoan Mộc Hiên nói chuyện vẫn không nể tình chút nào.

"Vậy thì không còn cách nào khác." Ông Viêm Bân mỉm cười nói, sau đó đột nhiên chợt hét lên: "Ra tay đi!"

Sau khi gã nói xong thì Đồ Hâm Kiệt và Cao Tường tức giận gầm lên rồi về phía Đoan Mộc Hiên. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, hai người một trái một phải xông về phía Đoan Mộc Hiên, trực tiếp chặn đường thoát thân của cậu ta.

Nhưng Đoan Mộc Hiên vốn dĩ không chạy trốn, cậu ta chỉ hờ hững liếc nhìn, sau đó nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bóng người lóe lên, vung một quyền về phía Đồ Hâm Kiệt.

“Tới đây!” Đồ Hâm Kiệt cười lạnh, gã được coi là thuộc hạ có năng lực đánh người nhất dưới trướng của Ông Viêm Bân, gac và Cao Tường được liệt vào hai người mạnh nhất, sức chiến đấu của hai người họ học sinh trung học bình thường không thể so sánh được.

Một cú đấm này, Đồ Hâm Kiệt tự tin có thể đánh trúng Đoan Mộc Hiên. Gã đã đích thân xử lý mấy học sinh trung học, xét về thân thủ gã nghĩ rằng không ai có thể đấu lại mình.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, gã cảm nhận thấy cánh tay của mình giống như đυ.ng phải sắt thép. Gã còn chưa kịp kêu lên thì Đoan Mộc Hiên đã đi tới bên người gã, vung tay đấm một cú lên bụng gã.”

Ngay sau đó Đồ Hâm Kiệt bắt đầu bay lên trời, sau đó trực tiếp bay ra ngoài. Cao Tường ở bên cạnh thấy vậy, cũng ngay lập tức phản ứng lại. Cánh tay nhanh chóng vọt tới, định đánh một cú vào phía sau cổ của Đoan Mộc Hiên.

Nhưng dường như Đoan Mộc Hiên cảm nhận được thứ sắp xảy ra ở phía sau, chỉ cười lạnh. Sau đó nghiêng đầu, né tránh đòn tấn công từ phía sau, tiếp đó xoay người đá bay Cao Tường ra ngoài. Cao Tường trực tiếp dính ở trên vách tường, phát ra tiếng ho khan đầy đau đớn.

Chỉ trong vài giây, Ông Viêm Bân đã tổn thất hai viên Đại tướng. Trên mặt gã hiện lên vẻ giận dữ không thể che giấu được.

"Được lắm, Đoan Mộc Hiên coi như mày giỏi. Chúng ta đi thôi.” Ông Viêm Bân nói xong, thì vẫy vẫy tay để cho Đồ Hâm Kiệt và Cao Tường lui ra. Hai người bọn họ rất phục tùng Ông Viêm Bân, mặc dù có hơi không phục. Nhưng bọn họ liếc nhìn Đoan Mộc Hiên, rồi cũng lui ra ngoài.

Trước khi rời đi, tôi và Ông Viêm Bân nhìn nhau. Cả người Ông Viêm Bân đều tràn đầy tà khí, hai mắt lạnh như băng. Tôi đã nhìn thấy sự lạnh lẽo này ở trong mắt rất nhiều người. Nhưng Ông Viêm Bân là người mang tới cho tôi cảm giác nguy hiểm nhất.

Sau khi Đoan Mộc Hiên thu dọn mấy người kia xong, tiếp tục ngồi ở chỗ ngồi của mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tính cách của cậu ta chính là như vậy. Cậu ta dường như không có một tí hứng thú nào đối vơi những chuyện trong lớp.

Nếu như bạn không trêu chọc cậu ta, thì cậu ta cũng không có hứng thú lãng phí thời gian với bạn.

Tôi xoay người trở về chỗ ngồi, đang định mở miệng nói chuyện, thì đúng lúc này chuông điện thoại di động của tôi bắt đầu vang lên.

"Trò chơi bắt đầu rồi!" Tôi có hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhìn phiếu bầu ở trong nhóm. Ở trong nhóm đã có phiếu bầu mới.

“Phải chọn một trong hai mục, nếu như số phiếu giống nhau thì phải thực hành cả hai cùng một lúc.”

"Một, lớp năm và lớp sáu tiến hành một trận thi kéo co.”

"Hai, tất cả các thành viên sẽ tiến hành một canh bạc tử thần.”

"Xem ra chỉ có thể chọn một, nếu như chọn cả hai, thì phạm vi quá lớn.” Tôi nhìn điện thoại di động của mình rồi nói. Những người khác cũng nghĩ như vậy. Sau đó, phe chúng tôi bắt đầu bỏ phiếu nhanh chóng.

Ngoài trừ phía chúng tôi, những người khác cũng bắt đầu bỏ phiếu. Rất nhanh số phiếu đã đạt tới hai mươi phiếu. Mà ở lớp sáu, Ông Viêm Bân đang ngồi ở trên ghế, vẻ mặt hơi âm trầm.

Khi gã nhìn vào điện thoại, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Mọi người cũng chọn 1, chúng ta sẽ trực tiếp đánh bại lớp năm trong cuộc thi kéo co tiếp theo này. Chúng ta phải khiến bọn chúng hiểu, chỉ có phục tùng chúng ta, thì mới có thể sống sót. Đến lúc đó các bạn nữ ở lớp năm đều thuộc về chúng ta, tùy chúng ta thưởng thức!”