Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 280: Cuộc so tài giữa các lớp học

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Có lẽ giáo viên lịch sử không phải chết ở trong tay Vương Vũ, cậu nhìn cánh tay của ông ấy đi, cũng không chịu vết thương trí mạng nào. Nếu như tôi đoán không lầm, thì đây có lẽ là do nguyền rủa ra tay.” Tôi đi tới, cẩn thận kiểm kiểm tra khuôn mặt của giáo viên lịch sử.

Vẻ mặt của giáo viên lịch sử đột nhiên trở nên kinh hãi, giống như gặp phải chuyện gì rất đáng sợ, giống như bị dọa sợ chết khϊếp. Như vậy, vốn dĩ không phải bị Vương Vũ gϊếŧ chết.

"Chúng ta đi thôi, người chết ở trong tay nguyền rủa, sẽ có người hỗ trợ dọn dẹp.” Tôi nhìn phía trước rồi nói. Đối với những lời nói của giáo viên lịch sử, tôi cần phải nghiên cứu cẩn thận.

Đối với cái chết của giáo viên lịch sử, tôi cảm thấy hơi buồn. Bàn tay vô hình đứng ở phía sau giống như Tử Thần điều khiển cái chết vậy, cho dù là ai, không có kẻ nào hắn không thể gϊếŧ, loại thủ đoạn gϊếŧ người trong im lặng như này, thật sự quá đáng sợ.

Trở về lớp học, tôi thuận tiện mua mấy cái bánh mì. Ở trong phòng học, Quan Dao đang nói chuyện phiếm với Dạ Lưu Ly.

“Chị của cậu thật sự rất giỏi.” Quan Dao nói.

“Chị ấy thật sự giỏi hơn tớ nhiều, nhưng mà bây giờ tớ cũng không biết chị ấy ở đâu.”Dạ Lưu Ly nói.

“Yên tâm đi, chắc chắn cậu sẽ tìm thấy được chị của cậu thôi.” Quan Dao nói. Thấy tôi tới, cô ấy vội vàng vẫy tay.

“Cho cậu này.” Tôi ném cho cô ấy một chiếc bánh mỳ, sau đó ngồi xuống ghế, vẻ mặt có hơi ảm đạm. Vừa rồi đã có một người chết ngay trước mắt tôi, mặc dù đã quen nhìn thấy cái chết, nhưng tâm trạng vẫn có hơi đau buồn.

“Có chuyện gì vậy? xem ra tâm trạng của cậu không được tốt lắm.” Quan Dao kéo tay tôi nói.

“Không sao đâu.” Tôi cắn một miếng bánh mì lớn rồi nói.

Mặc dù bây giờ còn chưa tới giờ tự học buổi tối, nhưng sĩ số trong lớp học gần như đã đủ. Tối nói với Quan Dao mấy câu, rồi kéo cô ấy đi tới lớp học.

Đi ở trên đường phố, tôi nắm tay cô ấy, cảm nhận sự yên bình hiếm hoi này.

“Tớ có biết Ông Viêm Bân kia, thằng đó đã từng là bạn học hồi cấp hai của tớ.” Quan Dao nói.

“Ồ, nó là kiểu người như thế nào?”

“Thằng đó là một người rất ghê tởm, khi còn học cấp hai thằng đó là lớp trưởng. Ở trước mặt của giáo viên chủ nhiệm thằng đó tỏ ra rất ngoan ngoãn, giống như một học sinh giỏi. Nhưng ở trước mặt bọn tớ, thằng đó thực sự rất đáng sợ. Ở trong lớp nó rất ngang ngược bá đạo.” Vẻ mặt Quan Dao đầy chán ghét nói.

“Chẳng trách, người như vậy quả thật khó đối phó. Huống chi nó còn có đạo cụ.” Tôi nói thầm, tôi không sợ Ông Viêm Bân này. Chỉ cần gã không chọc tới tôi là được, còn nếu không tôi đảm bảo gã và Tôn Chí Cường sẽ có chung một cái kết cục.

“Cậu sợ sao?” Quan Dao ngẩng khuôn mặt đáng yêu lên nhìn tôi rồi nói.

“Cậu nghĩ tớ sợ nó sao? Chỉ cần tớ muốn đối phó với nó thì dễ như trở bàn tay.” Tôi nói với vẻ mặt bình tĩnh.

“Tớ biết cậu rất giỏi mà.” Quan Dao kéo tay tôi nói.

“Chúng ta chia tay ở đây thôi, hẹn ngày mai gặp lại.” Tôi mỉm cười nói.

“Ừm! Ngày mai gặp lại." Quan Dao tung tăng rời đi.

Ngày hôm sau, tôi uể oải ngồi dậy khỏi giường, sau đó đi đánh răng rửa mặt. Sau khi tôi tới lớp thì phát hiện bầu không khí lớp học có hơi khác thường.

Bởi vì Ông Viêm Bân đang ngồi trên bục giảng của chúng tôi, bên cạnh là hai hung thần Đồ Hâm Kiệt và Cao Tường.

“Chúng mày tới đây làm gì, đừng quên đây là lớp năm.” Tôi nhìn bọn họ lạnh lùng nói.

“Về sau nơi này không còn là lớp năm nữa, chúng mày đều phải nghe theo tao. Nếu không thì tất cả chúng mày đều sẽ giống như Vương Vũ.” Ông Viêm Bân lạnh lùng nói.

"Vương Vũ, mày đã làm gì Vương Vũ?” Tôi nhìn Ông Viêm Bân nói. Mặc dù quan hệ giữa tôi và Vương Vũ không tốt lắm, nhưng bây giờ cậu ấy là chủ lực của lớp, nếu như mất cậu ấy, thì đối với lớp mà nói quả thật là chuyện lớn.

“Không sao cả, bởi vì cậu ta không đồng ý quy thuận tao nên hiện tại đang nằm trong bệnh viện. Chúng mày ai muốn trở thành người thứ hai.” Ông Viêm Bân nhìn tôi nói.

“Ừm.”Tôi khẽ nhíu mày, nhưng không có cách nào để đánh giá được những lời này có thật hay không. Lúc này Dương Á Hâm đi tới nói thầm vào tai tôi: “Nó nói thật đó, ngày hôm qua Vương Vũ bị mấy người bọn nó tấn công, bây giờ đang nằm ở trong bệnh viện. Bác sĩ nói không tới mười ngày nửa tháng, chỉ sợ không sống nổi.”

“Tại sao có thể như vậy được?” Tôi cau mày nói, thân thủ của Vương Vũ thế nào tôi biết rất rõ, người bình thường vốn dĩ không phải đối thủ của cậu ấy. Nhưng mà Hâm Kiệt và Cao Tường của lớp sáu đều có khả năng chiến đấu cực mạnh. Nếu như bọn họ cùng ra tay thì thật sự có khả năng này.
« Chương TrướcChương Tiếp »