Chương 278: Xung đột

“Thầy không nói sao, thật có khí chất.” Giọng Vương Vũ hơi tàn nhẫn, cậu ấy vốn không thích vị giáo viên này, nên tất nhiên sẽ không nhẹ tay.

Ống thép trong tay Vương Vũ vụt thẳng qua, cùng một tiếng “bụp”, cánh tay thầy giáo bị trúng đòn.

“A!” Thầy lịch sử đau đớn hét lên, nước mắt ứa ra, thầy vốn là giáo viên sắp nghỉ hưu, nên sẽ không chịu được sự hành hạ thế này.

“Nếu thầy vẫn không nói, em sẽ bẻ gãy từng ngón từng ngón tay của thầy, sau đó sẽ chôn sống thầy.” Vương Vũ đe dọa, lần này, thầy đã sợ tới sững người.

“Tôi nói, cầu xin các cậu buông tha cho tôi." Thầy giáo van nài.

“Vậy thầy nói đi.” Vương Vũ nói như ra lệnh.

“Đây là bí mật của trường, tôi cũng chỉ biết có một chút thôi.” Thầy giáo do dự lên tiếng.

“Mệt quá, thôi thầy đừng nhiều lời nữa, mau nói những gì thầy biết đi.” Vương Vũ vung ống thép lên định giáng xuống, mấy tên đàn em của cậu ấy cũng thế.

“Được, tôi nói… mấy chục năm trước, nghe nói ở lớp chuyên văn xảy ra một chuyện rất kỳ lạ, cụ thể thế nào thì không ai biết, nhưng từ đó, chuyện như vậy cứ kéo dài qua từng năm, thường xuyên có người chết, giáo viên nào chủ nhiệm lớp đó cũng sẽ chết, nhà trường đã từng thử rất nhiều cách, thậm chí đổi thành lớp khác, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, thế nên trường quyết định bỏ hẳn lớp chuyên văn, từ đó trở đi không còn lớp chuyên văn nữa.”

“Nhưng cũng vô ích, không có lớp chuyên văn, thì chuyện lạ lại xảy ra ở lớp chuyên hóa hoặc chuyên lý, lúc ấy, trường học đã mời rất nhiều cao nhân tới, kể cả hòa thượng và đạo sĩ, nhưng vẫn không giải quyết được gì, cuối cùng, hết cách, trường bèn quy định, một khi lớp chuyên văn xảy ra chuyện thì giáo viên sẽ không lên lớp nữa, cứ để cho học trò tự sinh tự diệt.” Thầy giáo nói liền một hơi.

“Chết tiệt, để chúng tôi tự sinh tự diệt ư, tôi sẽ gϊếŧ thầy trước.” Dứt lời, Vương Vũ định xuống tay nhưng tôi đã kịp cản lại, thầy giáo đã bị thương, nếu đánh tiếp, chỉ sợ rằng thầy sẽ không qua khỏi.

“Chuyện lạ mà thầy nói là gì?” Tôi lẳng lặng nghĩ ngợi, đang tự hỏi mình nên không hề chú ý tới mặt của thầy đang xám lại.

“Không hay rồi, ông ấy chết rồi.” Bỗng có người hét lên, câu này nhất thời khiến Vương Vũ hoảng sợ, cậu ấy liên tục hô ‘không phải tớ làm, không phải tớ, tớ không gϊếŧ ông ấy.’

Những người còn lại cũng cầm ống thép chạy đi, tiếp đó Vương Vũ cũng vụt chạy theo, lúc này, chỉ còn tôi và mấy người Dương Á Thịnh ở lại.

“E là thầy lịch sử không phải là chết trong tay Vương Vũ, cậu xem, vết thương trên tay thầy không thể gây chết người, nếu tớ đoán không lầm thì thầy chết do lời nguyền.” Tôi bước tới, quan sát thật kỹ.

Trên mặt của thầy vẫn còn lưu lại sự sợ hãi, giống như vừa trải qua chuyện gì đó kinh hoàng, rồi hoảng loạn đến chết, vậy là, chuyện này vốn không liên quan gì tới Vương Vũ cả.

“Đi thôi, chết do lời nguyền thì sẽ có người nhặt xác tới dọn dẹp.” Tôi lên tiếng, nhất định tôi sẽ suy ngẫm thật kỹ lời của thầy.

Tôi chẳng mảy may đau lòng với cái chết của thầy lịch sử, hung thủ phía sau hệt như tử thần chi phối sinh mạng con người, ai cũng có thể bị nó sát hại, thủ đoạn gϊếŧ người không tiếng động này, thực sự quá đáng sợ.

Trên đường quay về lớp, tôi tiện thể mua mấy ổ bánh mì, trong lớp, Quan Ngọc và Dạ Lưu Ly đang nói chuyện với nhau.

“Chị của cậu lợi hại thật đó.” Quan Ngọc thán phục.

“Ừ, chắc chắn là lợi hại hơn tớ, nhưng bây giờ lại không biết chị ấy đang ở đâu.” Dạ Lưu Ly buồn bã.

“Đừng lo, nhất định cậu sẽ tìm được chị ấy thôi.” Quan Ngọc an ủi, vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã vẫy tay.

“Của cậu đây.” Tôi đưa bánh mì cho Quan Ngọc, sau đó ngồi xuống bên cạnh, cảm thấy hơi uể oải. Vừa rồi, một người đã chết trước mắt tôi, dù chuyện như vậy đã chẳng còn lạ gì, nhưng tôi vẫn thấy buồn buồn.

“Sao vậy, tâm trạng của cậu có vẻ không tốt lắm.” Quan Ngọc cầm tay tôi quan tâm.

“Không có gì đâu.” Tôi cắn một miếng bánh mì.

Hiện tại vẫn còn tiết tự học cuối ngày, nhưng cả lớp đã ra ngoài gần hết, tôi nói với Quan Ngọc vài câu rồi cũng kéo cô ấy đi.

Tôi nắm tay cô ấy bước trên đường lớn, tận hưởng cảm giác bình yên hiếm có.

“Tớ biết tên Ông Đàm Bân kia, từng là bạn hồi cấp hai của tớ.” Quan Ngọc nói.

“Ồ, cậu ấy là người thế nào?” Tôi liền hỏi.

“Hồi cấp hai cậu ấy cũng làm lớp trưởng, là một người cực kì đáng ghét, trước mặt giáo viên chủ nhiệm thì rất ngoan ngoãn, tỏ ra là một học sinh tốt, nhưng trước mặt bạn bè thì lại hoàn toàn ngược lại, ngang ngược lộng hành.” Quan Ngọc chán ghét.

“Thảo nào, người như vậy quả là khó đối phó, đã vậy cậu ấy còn có bảo vật nữa chứ.” Tôi lẩm bẩm, tôi cũng chẳng sợ gì Ông Đàm Bân này, chỉ cần cậu ấy không động đến tôi thôi, bằng không, số phận cũng sẽ như Tôn Chí Cường.

“Cậu sợ hả?” Quan Ngọc nhìn tôi rất đáng yêu.

“Tớ sợ gì cậu ấy? Chỉ cần muốn, tớ có thể đối phó với cậu ấy một cách dễ dàng.” Tôi thản nhiên.

“Tớ biết cậu lợi hại.” Quan Ngọc nắm chặt tay tôi.

“Thôi chúng ta về đi, mai gặp nhé.” Tôi mỉm cười chào Quan Ngọc.

“Ừm, mai gặp.” Quan Ngọc cũng vui vẻ rời đi.

Ngày hôm sau, tôi lười biếng thức dậy, sau khi rửa mặt đánh răng thì đi học như mọi ngày, bỗng nhiên tôi phát hiện, không khí ở lớp có gì đó bất thường.

Ông Đàm Bân ngồi trên bục giảng lớp tôi, bên cạnh còn có Đồ Thịnh Kiệt và Cao Tường, mặt mũi hầm hầm hung dữ.

“Các cậu qua đây làm gì, đừng quên đây là lớp chuyên văn.” Tôi lạnh lùng hỏi bọn họ.

“Từ hôm nay, đây không còn là lớp chuyên văn nữa, các cậu nhất định phải nghe lời tớ, nếu không thì hậu quả cũng sẽ giống hệt như Vương Vũ.” Ông Đàm Bân đanh giọng lại.

“Vương Vũ, các cậu đã làm gì cậu ấy?” Tôi chất vấn Ông Đàm Bân, tôi và Vương Vũ không thân lắm, nhưng hiện tại cậu ấy là chủ chốt của lớp, nếu cậu ấy có chuyện gì, thì sẽ là một tổn thất rất lớn.