Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 277: Vua của lớp chuyên lý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thân phận của Dạ Lưu Ly rất thần bí, lại có năng lực đặc biệt, nên tôi rất lo lắng về sự xuất hiện của cô ấy, mà đối với người mới này, hình như hầu hết mọi người trong lớp đều ngờ ngợ.

Tôi bước tới gần Dạ Lưu Ly rồi mở miệng: “Diệp Nhã Tuyết, cậu tránh mặt một lúc được không, tớ cần nói chuyện riêng với cậu ấy.”

“Có gì để nói chứ?” Diệp Nhã Tuyết khó chịu hỏi lại, nhưng vẫn tránh qua một bên nhường chỗ cho tôi, tôi ngồi luôn vào chỗ của cô ấy, rồi hỏi Dạ Lưu Ly: “Nói đi, mục đích của cậu là gì, chắc chắn cậu biết gì đó.”

“Tớ muốn điều tra về lời nguyền trong trường này, nếu được, tớ sẽ phá giải luôn.” Dạ Lưu Ly thẳng thắn.

Như đang nghe phải một câu chuyện cười, tôi lạnh lùng nói: “Phá giải… cậu đang nghĩ mình là ai?”

“Người sống sót cuối cùng trước đây, chính là chị ruột của tớ.” Dạ Lưu Ly nhả từng chữ rất rõ ràng.

Lời này vừa dứt, tôi lập tức ngây người, rồi hỏi ngay: “Chị của cậu ở đâu, mau dẫn tớ đi gặp đi.”

Ánh mắt của Dạ Lưu Ly tối lại, giọng buồn bã: “Một năm trước, chị ấy bỗng nhiên mất tích, đến tận bây giờ tớ vẫn không biết chị ấy đang ở đâu nữa.”

“Sao lại như vậy chứ?” Tôi khẽ lẩm bẩm, tưởng đâu sắp có được một manh mối quan trọng, ai ngờ... xem ra, thật chẳng dễ dàng gì.

“Chị của cậu kể với cậu chuyện ở trường sao?” Tôi hỏi dồn.

“Không kể, vì vậy nên tớ mới đến đây để điều tra, tớ muốn biết lý do tại sao chị tớ lại mất tích.” Dạ Lưu Ly nói.

“Nếu vậy thì chúng ta có thể hợp tác với nhau.”

“Ừ.” Dạ Lưu Ly gật đầu, không nói gì nữa.

Tôi ngồi cạnh Dạ Lưu Ly và thầm nghĩ, nếu chị của Dạ Lưu Ly là người sống sót duy nhất của lớp chuyên văn khóa trước, thì biết đâu tôi có thể tìm thêm được chút manh mối nào đó từ Dạ Lưu Ly.

Chị của Dạ Lưu Ly đã thoát khỏi lời nguyền, thì chắc chắn chị ấy đã nắm được gì đó quan trọng, nếu biết được thì có thể sẽ có lợi thế lớn trong các trò chơi tiếp theo.

Nhưng mà, sau đó, dù tôi có hỏi gì thì Dạ Lưu Ly cũng không nói, điều này khiến tôi vô cùng phiền não, nhưng chịu thôi, tôi không thể ép buộc Dạ Lưu Ly được.

Lẽ ra chị của Dạ Lưu Ly phải tham gia thi đại học, nhưng sao bỗng dưng lại mất tích, chẳng lẽ có liên quan gì đến lời nguyền ư?

Buổi trưa cứ trôi qua như vậy, lớp tôi vẫn bình thường, mấy người ở lớp chuyên lý cũng không quay lại, lúc này, Vương Vũ về lớp với kết quả điều tra được.

“Hiện tại, lớp chuyên lý do Ông Đàm Bân đứng đầu, trong đó có Cao Tường và Đồ Thịnh Kiệt là mạnh nhất, cả ba người họ đều có bảo vật, có thể xem là bá chủ của lớp đó.” Vương Vũ rút một tờ giấy ra, trên đó ghi chi tiết về từng người.

“Cậu lấy thông tin ở đâu vậy?” Vương Chính tò mò vừa xem vừa hỏi.

“Tât nhiên là từ người của lớp chuyên lý rồi, tiền tớ đầy ra.” Vương Vũ đáp lại.

“Nghe nói Đồ Thịnh Kiệt và Cao Tường là hai người khỏe nhất lớp chuyên lý, đều là đàn em của Ông Đàm Bân, nếu diệt trừ được hai người này thì chẳng khác nào chặt đứt hai cánh tay đắc lực của Ông Đàm Bân cả.” Vương Vũ nói thêm.

“Ừ, nói thì hay lắm, chúng ta không phải dân xã hội đen, động một tí là đòi gϊếŧ người.” Dương Á Thịnh giống như nổi điên, tôi cũng đồng tình: “Hai người họ uy hϊếp rất lớn đến chúng ta, nhưng nếu phải gϊếŧ người thì… thôi bỏ đi.”

“Lớp chuyên lý đe dọa trực tiếp tới tồn vong của chúng ta, tóm lại bây giờ chúng ta phải đứng ra bảo vệ lớp mình, vì hiện tại không ai có năng lực đó ngoài chúng ta.” Vương Vũ nghiêm túc nhắc nhở.

“Yên tâm đi, sống chết của chúng ta gắn liền với nhau, đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.” Tôi trả lời Vương Vũ.

“À, chúng ta cần cảnh giác với Lý Sát Thần bên lớp chuyên lý nữa, có vẻ như cậu ấy mới là người đáng gờm nhất.” Vương Vũ bỗng nhắc tới cái tên này.

“Lý Sát Thần, tên gì tào lao vậy?” Dương Á Thịnh mỉa mai.

Tôi thì ngược lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, mí mắt giật giật: “Tớ đã từng gặp cậu ấy rồi, đáng gờm thật đấy.”

“Ở lớp chuyên lý không ai chú ý đến Lý Sát Thần cả, nhưng cậu ấy lại là người rất mạnh, từng bị mười nam sinh vây đánh, nhưng cuối cùng mười người kia chết hết.” Vương Vũ lên tiếng.

“Một thắng mười, đúng là kinh người.” Vương Chính trầm trồ.

“Nhớ nhé, đừng để xảy ra xung đột với lớp chuyên lý.” Vương Vũ nhắc thêm.

Kết thúc tiết học chiều, tôi đến nói chuyện với Dạ Lưu Ly, tôi thật sự muốn biết thêm vài chuyện, cô ấy khẽ mở lời: “Chị của tớ từng nói rằng, ngôi trường này được xây dựng trên vùng đất cấm, ở đây từng chết rất nhiều người, nên những oan hồn cứ hợp lại với nhau rồi tạo thành một lời nguyền luân hồi.”

“Nếu vậy thì việc lời nguyền bắt đầu từ lớp chuyên văn phải giải thích thế nào?” Tôi thắc mắc.

“Nghe nói mấy chục năm trước, từng xảy ra một chuyện tương tự ở lớp chuyên văn, chắc đó là nguyên nhân khởi đầu lời nguyền.” Dạ Lưu Ly giải thích.

“Cậu nói mấy chục năm trước sao, lâu vậy…” Tôi trầm ngâm suy nghĩ, lòng khẽ run lên, nếu thật sự là như vậy, thì có lẽ, đây chính là manh mối.

“Chắc thầy cô ở trường cũng biết chuyện này, nhưng chúng ta sẽ không hỏi được gì đâu, để tớ nghĩ cách xem.” Tôi bỗng nói, sau đó, mắt sáng lên, vội chạy đi tìm Vương Vũ.

Tôi nói vài câu với Vương Vũ, cậu ấy gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, sau đó, tôi và vài nam sinh nữa cũng cầm theo gậy gộc ra ngoài.

Mười phút sau, tại một nhà kho bỏ hoang, thầy giáo môn lịch sử bị trói ở trên ghế nhựa, mặt tái mét, miệng bị dán chặt, đôi mắt sợ hãi co rút.

“Mấy chục năm trước trường mình đã xảy ra chuyện gì vậy thầy, em cho thầy năm phút để nói.” Vương Vũ cầm một ống thép, hung dữ hỏi, sau đó, cậu ấy xé miếng băng dính trên miệng thầy giáo ra.

Thầy giáo sợ hãi thở hổn hển, sau đó lên tiếng: “Tôi không biết gì cả, các em đừng hỏi nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »