Chương 276: Lẩm bẩm

“Bây giờ chúng ta nên làm gì?” Cao Tường hỏi, cậu ấy tuy to xác, nhưng chẳng phải người thông minh, đây cũng là lý do Ông Đàm Bân rất yên tâm về cậu ấy.

“Tất cả mọi người cứ nghe theo tớ, chúng ta nắm giữ số lượng phiếu nhiều hơn, dù gì thì kết quả vẫn nằm trong tay chúng ta.” Ông Đàm Bân tự tin.

“Ừ, nhất định chúng tớ sẽ nghe theo chỉ đạo của cậu.”

“Tuyệt đối phục tùng.”

Bên dưới, cả lớp đồng thanh, hiện tại Ông Đàm Bân là vua của lớp chuyên lý, trừ bỏ vài người ít ỏi, không ai là dám không nghe lời của cậu ấy, đã vậy cậu ấy còn có đàn em trung thành là Cao Tường nữa.

“Vậy thì tốt.” Ông Đàm Bân đắc ý, sau đó từ từ bước xuống, nhìn một nữ sinh: “Tối nay đi theo tớ được không?”

“Không, không được.” Nữ sinh xinh đẹp này lắp bắp từ chối, cô ấy cũng không muốn làm chuyện đó với Ông Đàm Bân.

“Trong cái lớp này còn có người dám từ chối tớ sao, cậu thật sự không đồng ý?” Ông Đàm Bân lạnh lùng hỏi, bàn tay bóp mạnh gương mặt của nữ sinh kia, ánh mắt hung hãn.

“Không, không, tớ đồng ý, tớ đồng ý là được chứ gì.” Cuối cùng, cô ấy vẫn phải chấp nhận.

“Vậy thì tốt, tối nay gặp.” Ông Đàm Bân mỉm cười, sau đó xoay người rời đi, để mặc nữ sinh kia úp mặt lên bàn khóc nức nở, xung quanh, những nữ sinh khác vây lại an ủi cô ấy, nhưng cũng chẳng có cách nào.

Từ lúc bị nguyền rủa, dù có người chết cũng không ai báo cảnh sát, hay nói đúng hơn, Ông Đàm Bân muốn làm gì thì làm, nhất là dưới trướng cậu ấy còn có Cao Tường.

Khả năng của Cao Tường là một đấu năm, thuộc dạng người ai thấy cũng né.

Nhìn cả lớp hỗn loạn, Lý Sát Thần ngồi trong góc cười lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên đầy khinh thường.

Trong lớp chuyên văn, chúng tôi vẫn còn bàn bạc việc đối phó với lớp chuyên lý, nhất định phải đoàn kết lại, dù là một người ngạo mạn như Vương Vũ, lúc này cũng phải kề vai sát cánh với chúng tôi.

“Không ngờ lớp chuyện lý cũng có bảo vật, xem ra tình hình không ổn rồi, bọn họ nắm giữ quyền bỏ phiếu, lỡ đâu có chuyện gì, chúng ta không thể phản kháng được đâu.” Vương Vũ chán nản phân tích.

“Việc quan trọng trước mắt là nắm rõ tình hình bên đó đã, xem phân bổ nhân lực như thế nào.” Tôi bình tĩnh đề nghị.

“Đúng đó, chỉ mười ngày mà lớp chuyên lý đã chết tới một nửa, trò chơi bên đó chắc chắn tàn khốc hơn chúng ta rất nhiều.” Vương Chính nói.

“Hèn chi cả đám hung hăng như vậy, có vẻ như cũng bị hành hạ không ít.” Dương Á Thịnh vui sướиɠ khi người khác gặp họa hơn mình.

“Tạm thời chúng ta đừng chọc tới bọn họ, dù sao thì cũng đang rơi vào tình cảnh giống nhau.” Tôi nói, rơi vào loạt trò chơi chết chóc này, ai cũng trở nên lệch lạc, rất dễ gây ra hiềm khích.

Nếu lỡ như hai lớp xảy ra xung đột, thì quả là chuyện xấu, nhất là trong tình hình hiện tại, lớp chuyên văn chỉ còn vài nam sinh, sức mạnh cũng chẳng bằng lớp chuyên lý.

“Đợi ngày mai xem tình hình có gì mới không.” Tôi nhìn điện thoại rồi nói. Tôi có linh cảm, cả lớp chuyên văn và lớp chuyên lý, nhất định có xung đột, dù là trong hay ngoài trò chơi.

Tâm trạng của Vương Vũ cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, đang bàn bạc cùng mấy nam sinh khác, chuẩn bị tinh thần đối phó với lớp chuyên lý.

Dạ Lưu Ly vẫn ngồi trên ghế nói chuyện cùng Diệp Nhã Tuyết, trong nháy mắt mà hai người đã trở thành bạn thân, đôi khi tôi thật sự không hiểu, tình bạn của nữ sinh được hình thành như thế nào nữa.

“Hiện tại lời nguyền lan ra ngày càng rộng rồi, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ mong không có gì bất trắc ảnh hưởng tới tính mạng thôi.” Tôi nói.

“Hy vọng là như vậy, cái cậu Ông Đàm Bân kia hung hắn quá đi mất, đã vậy còn có bảo vật nữa.” Dương Á Thịnh nhắc lại.

“Bình thường thôi, lớp họ chết một nửa rồi, Trần Phong sẽ phải cung cấp bảo vật cho bọn họ chứ, mà thật ra ba cái bảo vật này, vốn mang một phần quỷ tính, giống như ‘thẻ thủ lĩnh’ của tớ đó, trên thực tế chính là một phần nhỏ sức mạnh của quỷ, hay nói đúng hơn, bảo vật có thể trị được quỷ, nhưng thật ra lại chính là quỷ.” Nghe tôi nói xong, Vương Chính và Dương Á Thịnh cũng trở nên sợ hãi.

“Nếu vậy thì con quỷ kia đúng là vô địch rồi, ngay cả bảo vật để chiến đấu với quỷ, bản thân cũng là quỷ, chuyện này mâu thuẫn quá.” Vương Chính lên tiếng.

“Chẳng có gì mâu thuẫn hết, ví như con người đã đứng đầu vạn vật, dù là sư tử hay hùm cọp, đều không phải là đối thủ con người, vậy tớ hỏi cậu, đối thủ của con người là ai?” Tôi hỏi Vương Chính.

“Thì chính là con người.” Vương Chính trả lời ngay, nét mặt như đã hiểu được gì đó.

“Chính xác, mà quỷ so với con người còn cao cấp hơn, chúng cũng là một sinh vật đứng đầu vạn vật, chẳng lẽ chúng cứ vô địch sao? Không, hoàn toàn ngược lại, kẻ địch lớn nhất của quỷ không phải là con người, mà chính là quỷ.” Tôi cười lạnh.

“Nếu thật là như vậy thì mọi chuyện đã dễ hiểu hơn rồi, kẻ thù mạnh nhất của quỷ không phải là con người, mà là quỷ, vậy thì, muốn khống chế được quỷ thì nhất định phải dùng sức mạnh của quỷ.” Vương Chính nói.

“Đúng vậy, đây chính là cách thứ ba để đối phó với quỷ, sức mạnh của quỷ là thứ con người không thể đối phó, trừ khi dùng chính nó.” Tôi phân tích tiếp.

“Quỷ đúng là đáng sợ.” Vương Chính lẩm bẩm.

“Cũng không hẳn đáng sợ như cậu nói, chỉ cần chúng ta đoàn kết lại với nhau, muốn đối phó với quỷ cũng không khó lắm đâu.” Tôi nói, mắt nhìn về Dạ Lưu Ly ở đằng xa, lẩm bẩm thêm: “So ra, sự xuất hiện của cậu ấy mới là điều khiến tớ lo hơn.”