Chương 275: Đứng đầu vạn vật

“Tớ ghi nhận ý tốt của cậu, nhưng tiếc là không thể.” Vương Vũ dứt khoát lắc đầu, dù sao thì chúng tôi cũng thuộc lớp chuyên văn, qua lớp khác ăn nhờ ở đậu sẽ không dễ chịu gì cho lắm.

“Sao không thể chứ, bây giờ tình cảnh của chúng ta rất giống nhau, phải giúp đỡ nhau mới đúng, cậu đừng quên chúng ta đều là bạn học.” Ông Đàm Bân hỏi lại, nét mặt hơi đau lòng, nhưng nhìn kiểu nào cũng cảm thấy cậu ấy rất giả tạo.

Nhưng dù đang diễn, cậu ấy vẫn thu hút được không ít nữ sinh lớp tôi, có vài người tính đi theo, nhưng đều bị Vương Vũ trừng mắt ngăn lại.

“Các cậu muốn gì, dù sao chúng ta vẫn là người của lớp chuyên văn.” Vương Vũ quát, sau đó, giơ bao tay bên tay phải lên: “Các cậu đừng quên, trong tay chúng ta có bảo vật, các cậu không dựa vào chúng tớ thì dựa vào ai?”

Nghe Vương Vũ nói, mấy nữ sinh định rời đi đều quay lại, đúng vậy, chúng tôi là lớp đầu tiên tham gia vào trò chơi tử thần, mặc dù đã chết rất nhiều người, nhưng lại có được bảo vật.

“Bảo vật sao? Thật ra lớp chuyên lý cũng có.” Ông Đàm Bân mỉm cười rồi lấy ra một chiếc nhẫn màu trắng, bên trên có khắc thánh giá hình chữ thập.

“Các cậu cũng có bảo vật, không thể nào…” Vương Vũ không tin, hỏi lại Ông Đàm Bân.

“Sao lại không thể, lớp chuyên lý chúng tớ có rất nhiều người có được bảo vật.” Ông Đàm Bân mỉm cười đáp lại.

“Dù là vậy thì đã sao? Mục đích các cậu sang đây là gì, nói luôn đi.” Vương Vũ hỏi thẳng, Ông Đàm Bân còn giả tạo hơn cả cậu ấy khiến cậu ấy cảm thấy không vừa mắt.

“Không có gì, chỉ là hy vọng có thể kết bạn với các cậu, nhân tiện cùng nhau cố gắng thoát khỏi lời nguyền thôi.” Ông Đàm Bân bình thản.

“Còn gì nữa không?” Vương Vũ bắt đầu tức giận.

“Tớ còn muốn thương lượng với các cậu, mong các cậu có thể nghe theo chúng tớ trong các đợt bỏ phiếu sắp tới.” Đây mới chính là mục đích thật sự của Ông Đàm Bân.

"Hô hô, tớ đã nói rồi, chẳng có gì tốt đẹp cả đâu, xin lỗi nhé, chuyện này vốn không thể nào.” Vương Vũ dứt khoát, thái độ của cậu ấy rất rõ ràng, trong các đợt bỏ phiếu, nắm giữ được phiếu bầu cũng như nắm giữ được quyền sinh sát trong tay, vậy mà lớp chuyên lý lại muốn chi phối số phiếu của lớp chuyên văn, đúng là một chuyện điên rồ.

“Sao không thể chứ, đừng quên lớp chuyên lý chúng tớ có tới hai mươi chín người, cho dù không có số phiếu của các cậu thì tớ vẫn nắm giữ kết quả trong tay thôi.” Ông Đàm Bân cười.

Tôi bắt đầu nắm tay chặt thành nắm đấm, cậu ấy nói không sai, so về số lượng, đúng là lớp chuyên lý chiếm ưu thế hơn lớp tôi nhiều, đây là điều không thể nào thay đổi được.

“Ha ha, tớ qua đây chủ yếu là muốn kết thân với các cậu thôi, các cậu đã không chào đón thì tớ cũng hết cách.” Ông Đàm Bân cười lạnh, ánh mắt tham lam nhìn một vòng quanh lớp tôi, khi thấy lớp tôi có nhiều nữ sinh xinh đẹp, khóe miệng cậu ấy hiện lên một nụ cười nham hiểm, sau đó dẫn người rời đi.

Vương Vũ trừng mắt nhìn bọn họ, nhưng không đuổi theo, vì lớp chuyên lý người đông thế mạnh, lại còn có mấy người lực lưỡng, Vương Vũ cùng đám đàn em đã từng giao chiến vài lần, đúng là yếu thế hơn hẳn.

Ông Đàm Bân rời đi rồi, cả lớp tôi trở nên trầm mặc, từng nhóm người xì xầm to nhỏ.

“Cậu Ông Đàm Bân này thật hung hãn.” Dương Á Thịnh nói.

“Lớp họ có hơn sáu mươi người, chỉ mười ngày thôi mà chết tới một nửa rồi, đúng thảm luôn.” Vương Chính cười lạnh.

“Chuyện thường thôi, nếu chọn trúng lựa chọn nguy hiểm trong đợt bỏ phiếu, đừng nói là một nửa, chết một lần cả lớp còn có thể nữa là.” Tôi nói, những lựa chọn được đưa ra trong đợt bỏ phiếu đúng là rất nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ dẫn tới diệt vong.

Nhưng nếu không bỏ phiếu, thì phải thực hiện đồng thời, chết còn nhanh hơn, thế nên các đợt bỏ phiếu đã trở thành nan giải, bằng bất cứ giá nào cũng phải tham gia bỏ phiếu, không những thế mà còn phải chấp hành nhiệm vụ nữa.

“Hiện tại đối thủ của chúng ta là lớp chuyên lý, lớp chuyên lý toàn người thông minh, đã vậy còn đã trải qua mười ngày sinh tử rồi, chỉ sợ là rất khó đối phó.” Vương Chính suy tư.

Trong lúc chúng tôi đang bàn bạc với nhau, bên lớp chuyên lý sát vách, Ông Đàm Bân đang ngồi trên ghế bàn giáo viên, trước mặt cậu ấy là những thành viên trong lớp, mặt ai cũng sợ hãi, hiện tại Ông Đàm Bân đã trở thành người cầm đầu của lớp chuyên lý, trong mắt của cậu ấy, chẳng ai đáng làm đối thủ của mình cả.

Cảm giác này khiến cậu ấy thích thú vô cùng, trước đây, cậu ấy vốn đã là lớp trưởng, nên có uy quyền nhất lớp, chỉ sau giáo viên chủ nhiệm mà thôi, nhưng từ khi lớp cậu ấy bị cuốn vào lời nguyền, giáo viên chủ nhiệm đã bị cậu ấy gϊếŧ chết, nên hiện tại, trong lớp này, cậu ấy là vua.

Nhìn toàn bộ học sinh bên dưới, Ông Đàm Bân hệt như một quốc vương đang nhìn ngắm thần dân của mình, cậu ấy cười thỏa mãn, giọng uy nghiêm: “Hiện giờ chúng ta đã sát nhập với lớp chuyên văn, nhưng có vẻ như họ không muốn bắt tay với chúng ta.”

“Chúng ta vốn không cần quan tâm tới bọn họ, chỉ cần bọn họ dám cản đường chúng ta, tớ sẽ lôi họ xuống địa ngục.” Một nam sinh khôi ngô đứng lên nói, vẻ ngoài của người này trông rất hung dữ, thân hình vạm vỡ, tên là Cao Tường, tính cách bạo lực, sức mạnh hơn người, là đàn em mạnh nhất của Ông Đàm Bân, cũng là người trung thành với Ông Đàm Bân nhất.

“Không cần đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đâu, dù sao cũng học chung một trường.” Ông Đàm Bân tỏ vẻ nhân từ, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, lạnh như những trò sinh tử mà lớp chuyên lý vừa trả qua.

Chỉ mười ngày ngắn ngủi mà đã chết hơn nửa lớp, khiến nhân tính bọn họ cũng biến đổi hoàn toàn, vài người trong đó còn trở nên vô cùng tàn nhẫn, điển hình là Ông Đàm Bân.