Chương 274: Ý kiến

“Tớ không cần cậu lo, cậu là gì của tớ chứ?” Dạ Lưu Ly cũng lạnh lùng không kém, gương mặt đáng yêu hơi khó chịu.

“Cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ không muốn có thêm một người trẻ như cậu phải bỏ mạng mà thôi.” Dứt lời, tôi kéo cô ấy ra ngoài, sau khi thoát khỏi khách sạn trong rừng rậm, tôi đã khỏe hơn rất nhiều.

Nếu trước đây sức khỏe của tôi được tính là năm phần, thì bây giờ ít nhất cũng được mười phần, nên một nữ sinh bé nhỏ không thể chống lại được, Dạ Lưu Ly vùng vẫy cũng vô ích, bị tôi kéo mạnh nên mặt cô ấy đỏ ửng lên, trông càng đáng yêu.

“Mau thả tớ ra, không tớ kêu lên đấy.” Dạ Lưu Ly dọa.

“Cậu có kêu khản giọng thì cũng chẳng ai nghe thấy đâu.” Tôi trả lời bằng một câu kinh điển.

“Có ai không, cứu tôi với…” Dạ Lưu Ly liều mạng hét lên, giọng cô ấy thánh thót như tiếng chim, nhưng tất nhiên, không có ai đến cứu cô ấy cả.

“Cậu nghe đây, hiện tại lớp này không hề an toàn, tớ khuyên cậu nên rời khỏi trường này đi, nếu không chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Tôi cầm lấy cả hai bàn tay cô ấy rồi khuyên một cách chân thành.

“Nếu cậu đang đề cập tới lời nguyền, thì thật không may, tớ đã bị thêm vào nhóm lớp rồi.” Dạ Lưu Ly thờ ơ nói.

“Cái gì?” Tôi ngây người, sau đó vội mở điện thoại lên, đúng vậy, trong nhóm lớp đã có thêm một thành viên mới.

“Tại sao lại như vậy?” Tôi hỏi Dạ Lưu Ly: “Chắc chắn cậu biết rõ tình hình ở trường này rồi, sao vẫn đến đây?”

“Tớ có mục đích của tớ, bây giờ tớ đi được chưa?” Dạ Lưu Ly lạnh lùng rút tay ra khỏi tay tôi, sau đó đi thẳng vào lớp, tôi chỉ còn biết thở dài một hơi, sau đó cũng đi theo cô ấy.

Cả lớp đều chú ý tới Dạ Lưu Ly, nhưng lại không tới gần cô ấy, ngoại trừ Diệp Nhã Tuyết đang lân la tiếp cận làm quen.

“Cậu tên là Dạ Lưu Ly sao, tên hay thật.” Diệp Nhã Tuyết gợi chuyện.

“Ừ.” Dạ Lưu Ly trả lời.

“Cậu có quan hệ gì với Trương Vỹ?” Diệp Nhã Tuyết hỏi thẳng vào vấn đề, mắt không rời khỏi Dạ Lưu Ly.

“Không có quan hệ gì cả.” Dạ Lưu Ly đáp.

“Tớ không tin, cậu ấy lo lắng cho cậu đến thế mà.” Diệp Nhã Tuyết hừ lạnh, tỏ vẻ không tin.

“Liên quan gì đến cậu?” Dạ Lưu Ly hỏi lại.

“Tớ nói cho cậu biết, Trương Vỹ là của tớ, nếu cậu dám có ý gì với cậu ấy, nhất định tớ sẽ không tha cho cậu.” Diệp Nhã Tuyết giở giọng đe dọa.

“Ồ…” Dạ Lưu Ly bỗng nói nhỏ gì đó vào tai Diệp Nhã Tuyết, nghe xong, Diệp Nhã Tuyết sợ đến tái mặt: “Sao cậu biết? Rốt cuộc cậu là ai?”

“Chuyện đó không quan trọng… nhưng nếu Trương Vỹ biết thì…” Dạ Lưu Ly nhếch miệng cười lạnh.

“Được, xem như nãy giờ tớ chưa nói gì hết.” Diệp Nhã Tuyết thỏa hiệp, cô ấy không ngờ Dạ Lưu Ly lại biết được bí mật sâu nhất trong lòng mình.

Tôi trở về chỗ ngồi, nhìn Dạ Lưu Ly một lúc lâu vẫn chưa thể nào bình tĩnh lại được, đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Trương Vỹ, Dạ Lưu Ly có quan hệ gì với cậu, tớ thấy cậu có vẻ thân thiết với cậu ấy.”

“Ha ha, không có gì.” Tôi trả lời Quan Ngọc, nét mặt hơi ngượng ngùng.

“Thôi, không hỏi nữa, chỉ cần cậu không sao là tốt rồi.” Dứt lời, Quan Ngọc dựa gương mặt xinh đẹp của mình vào vai tôi, tiếp đó là cả người.

Tôi hơi thỏa mãn vuốt ve mặt cô ấy, rồi bắt đầu mò mẫm xuống thân hình nhỏ nhắn, Quan Ngọc không những không ngăn cản mà còn nhìn tôi đầy dịu dàng… cả lớp lúc này vẫn đang nhốn nháo…

Dù đã chết hơn một nửa, nhưng những người còn sống vẫn luôn luôn cố gắng, dù không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng ít nhất hôm nay vẫn còn hạnh phúc.

Vậy mà, sự bình yên chỉ tồn tại được trong chốc lát, thì bỗng có người hét lên: “Các cậu xem đi, nhóm lớp có chuyện rồi.”

Lời cậu ấy vừa dứt, mọi người lập tức mở điện thoại ra xem, trong nhóm lớp, số thành viên đang tăng lên không ngừng, sau mười phút liên tục, vẫn còn lác đác thêm vài người.

“Chuyện này, sao có thể được chứ?” Tôi nhìn điện thoại rồi thốt lên, những người chết vốn đã bị xóa khỏi nhóm, nhưng bây giờ tổng số thành viên trong nhóm vẫn là năm mươi ba, như vậy, trừ những người trong lớp ra, có thêm tới hai mươi chín thành viên mới nữa.

“Lớp chuyên lý, những người này thuộc lớp chuyên lý, lời nguyền đã lan rộng ra rồi.” Tôi vẫn nhìn điện thoại, hoảng hốt lên tiếng, nếu cứ đà này thì cả trường sẽ bị cuốn vào trò chơi tử vong mất thôi, e là sắp tới còn rất nhiều chuyện xảy ra.

Tương lai chưa biết thế nào nhưng trước mắt đã ra nông nỗi này rồi.

Sau khi đã sát nhập xong, một người trong lớp chuyên lý nhắn vào nhóm: “Các cậu là ai, chúng tớ ở lớp mười một chuyên lý?”

“Chúng tớ ở lớp mười một chuyên văn.”

“Tại sao… tại sao lại như vậy?”

“Quả nhiên là lớp chuyên văn, thì ra lớp các cậu đã truyền lời nguyền sang lớp chúng tớ.”

“Đúng vậy, lớp chuyên văn các cậu thật khốn khϊếp.”

“Mẹ kiếp, nói chuyện cho đàng hoàng nhé, cậu nghĩ tớ cũng như các cậu sao?”

Trong lúc mọi người đang cãi nhau, cửa lớp tôi bỗng bị mở ra, mấy người ở lớp chuyên lý xông vào, lúc này, Vương Vũ cũng đứng bật dậy, hung dữ lên giọng: “Các cậu muốn gì?”

"Chúng tớ không muốn gì cả, chỉ muốn bàn bạc một chút thôi, các cậu đừng hiểu lầm.” Người lên tiếng có lẽ là lớp trưởng, dường như rất có tiếng nói, những người đi theo đều đưa mắt nhìn cậu ấy đồng tình.

“Ai là người đứng đầu ở lớp cậu, tớ muốn nói chuyện một chút.” Nam sinh này mỉm cười.

“Lớp học này tớ đứng đầu.” Vương Vũ đáp lại, rồi đi lên bục giảng, cậu ấy nhìn nam sinh lớp chuyên lý như hổ rình mồi, rồi lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai?”

“Để tớ tự giới thiệu, tớ là Ông Đàm Bân, là lớp trưởng lớp chuyên lý.” Tuy người này đang cười tít mắt, nhưng lại gây cho người đối diện một cảm giác rất nguy hiểm.

“Tình cảnh của các cậu có vẻ cũng giống như lớp chúng tớ.” Vương Vũ nói.

“Phải, chỉ trong có mười này ngắn ngủi thôi, mà lớp tớ đã chết hơn một nửa trong số sáu mươi người rồi.” Ông Đàm Bân tỏ ra vô cùng đau khổ, hai tay ôm mặt buồn bã, nhưng trong mắt cậu ấy, không có chút tổn thương nào.

“Đúng là thê thảm, lớp chúng tớ bị nguyền rủa trước lớp các cậu, tới bây giờ cũng đã chết hơn một nửa rồi.” Vương Vũ nhún vai, giọng đầy mỉa mai: “Hiện tại tình cảnh chúng tớ như nghìn cân treo sợi tóc, cậu nói xem chúng tớ phải làm sao đây.”

“Tớ mong các cậu có thể gia nhập vào lớp chuyên lý, dù sao thì lớp tớ cũng chết gần hết rồi, nên vẫn còn chỗ cho các cậu.” Ông Đàm Bân đưa ra ý kiến của mình.