Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 273: Điều kiện của lớp chuyên lý

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Là cạnh tranh, một cuộc cạnh tranh rất khốc liệt.” Vương Chính bỗng cười lớn, giọng đầy mỉa mai: “Trước đây, thầy cô, bố mẹ đều thúc giục tớ học hành, bắt tớ phải cạnh tranh, cạnh tranh không ngừng.”

“Mấy cái tình cảm bạn bè gì đó, đối với tớ chẳng có ý nghĩa gì hết, cạnh tranh mới là quan trọng nhất, mọi người cạnh tranh lẫn nhau, nếu thắng thì trong mắt thầy cô sẽ là một học sinh giỏi, trong mắt ba mẹ sẽ là một đứa con ngoan, còn thua, vừa là học sinh cá biệt, vừa là một đứa chẳng ra gì.”

“Nên thật ra, cạnh tranh mới là điều mấu chốt, bố mẹ cậu không nói sao, nếu không thi đậu được vào một trường có tiếng thì về quê mà chăn bò nuôi heo, hoặc đi làm những công việc hèn hạ thấp kém khác, kiểu như, thi không đậu thì chết quách đi cho rồi vậy. Cho nên, đậu đại học mới là việc quan trọng nhất, người dù giỏi tới đâu, đều phải tuân theo vận mệnh. Chính vì vậy, mục tiêu của chúng ta không phải là đậu đại học hay sao?” Vương Chính cười khổ rồi nói tiếp:

“Chuyện đó so với hiện tại thì có gì khác đâu? Ai thắng thì sống, thua thì bị loại, cao lắm là chết, không có gì khác cả.”

“Vương Chính, cậu say rồi.” Dương Á Thịnh chau mày.

“Tớ không say, tớ vẫn còn tỉnh táo, đây không khác gì cá lớn nuốt cá bé hết, người thắng sẽ có được tất cả, còn người thua sẽ trắng tay, thế nên tớ muốn thắng, rất muốn thắng.” Vương Chính lại vừa cười vừa nói.

Tôi trầm ngâm rất lâu, không biết phải trả lời cậu ấy thế nào, những lời Vương Chính nói không hề sai, tôi vốn không phản bác lại được.

“Lão đại, mặc dù chúng ta là anh em, nhưng nếu có một ngày, chúng ta phải sống mái với nhau, thì cậu không cần thủ hạ lưu tình đâu.” Vương Chính lạnh lùng nói với tôi.

“Được.” Tôi đồng ý rồi nâng ly với cậu ấy, dù Dương Á Thịnh không thoải mái cho lắm, nhưng vẫn cụng ly, có vẻ như Vương Chính đã nói hộ nỗi lòng cậu ấy.

“Chúng ta cứ xem như đây là một trận chiến vào đại học đi, nhất định không để thua được.” Tôi hô hào.

“Đúng vậy, cụng ly.”

Mấy người chúng tôi hét lớn, bao nhiêu cảm xúc dồn nén nều bộc phát ra ngoài, sau đó, cả ba say mèm không biết trời trăng gì, nằm gục xuống bàn, lúc tôi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều.

“Chúng ta về lớp xem thử.” Tôi loạng choạng kéo hai người họ đến trường, cả trường đang rất ồn ào, chỗ nào cũng có người, không đếm nổi là bao nhiều, chỉ biết là rất đông.

Lúc tôi và Vương Chính đang đi trên sân trường, bỗng có một nam sinh chặn chúng tôi lại chất vấn: “Các cậu học ở lớp nào mà lại dám uống rượu, tớ sẽ báo với giáo viên chủ nhiệm của các cậu.”

Nhìn cậu ấy ra oai trước mặt mình, tôi tát cho cậu ấy một cái.

“Tao học lớp chuyên văn đây, ngon thì đi tìm cô chủ nhiệm lớp tao đi.”

“Đúng vậy, có giỏi thì mày đi tìm đi.” Vương Chính cũng tát cho cậu ấy một cái.

Nam sinh nghe thấy chúng tôi ở lớp chuyên văn thì mặt biến thành xanh mét, nhưng vẫn cố hừ một tiếng rồi chạy đi, bỏ lại tiếng hét của chúng tôi ở sau lưng: “Chết tiệt, có ngon thì đứng lại.”

“Ha... ha... ha, thật thoải mái, chắc chắn cậu ấy biết được gì rồi, nên mới sợ chúng ta như vậy, nếu không thì đã không bỏ chạy.” Tôi khoác vai Dương Á Thịnh.

“Đúng, chắc chắn là vậy, mấy thầy cô ở trường đều biết rõ chuyện này, vậy mà lại giấu chúng ta, chết cũng đáng.”

Chúng tôi kiêu ngạo đi trên sân trường, không ai dám động tới chúng tôi cả, chúng tôi đã vắng mặt mười ngày ròng, ngôi trường vẫn không có gì thay đổi, nhưng tôi nhận ra trên mặt mỗi học sinh, đều ẩn hiện sự sợ hãi.

“Chẳng lẽ lời nguyền đã lan ra nhiều hơn rồi sao? Nếu vậy thì thật thú vị.” Tôi cười lạnh, vậy cũng tốt, lớp chúng tôi không còn cô độc nữa rồi.

“Vào lớp xem xem có gì xảy ra không?” Vương Chính nôn nóng, tôi gật đầu, rồi kéo Dương Á Thịnh vào lớp.

Vừa bước vào tôi đã thấy cảnh tượng không như mọi ngày, mọi người đang vây quanh một người, nét mặt ai nấy đều ngạc nhiên, khi tôi đẩy đám đông ra để chen chân vào, nét mặt cũng đầy bất ngờ.

“Dạ Lưu Ly, sao em lại đến được đây?” Tôi hỏi người trước mặt, là một nữ sinh mới, cô ấy là điển hình cho mẫu người trong sáng ngây thơ, da trắng nõn nà, đôi mắt màu hổ phách đang sợ hãi nhìn quanh, bị nhiều người vây lấy như vậy, cô ấy hơi khó chịu.

Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã nói như reo: “Trương Vỹ, thì ra là anh.”

“Dạ Lưu Ly, sao em lại ở trong lớp của anh?” Tôi hỏi thẳng, lớp này không phải là một nơi tốt lành, mà là một cái hang cọp.

“Em mới chuyển trường tới đây, từ giờ là bạn học mới của anh rồi.” Dạ Lưu Ly đáp lại.

“Mới chuyển trường? Bạn học mới?” Tôi hỏi Dạ Lưu Ly, sau đó, nắm chặt lấy cằm cô ấy rồi quát lên: “Cậu bị điên hay sao mà lại chuyển đến trường này.”

Dạ Lưu Ly là cô gái chúng tôi đã gặp ở phòng tránh nạn trong đồn cảnh sát ma lần trước, chính cô ấy đã dẫn tôi đi tìm ‘giấy thông hành’ để thoát khỏi đồn cảnh sát, trước giờ tôi vẫn luôn cảm kích vì điều đó, chứ không nghĩ gì nhiều hơn, vậy mà lúc này, cô ấy lại xuất hiện ở lớp tôi.

“Tớ không điên, tớ chuyển đến đây là có mục đích riêng của tớ.” Dạ Lưu Ly nổi giận hất tay tôi ra.

Những người khác thấy vậy thì có vẻ đã hiểu vấn đề, chỉ riêng Diệp Nhã Tuyết vẫn nhìn chằm chằm Dạ Lưu Ly rồi hỏi thẳng: “Trương Vỹ, cậu ấy là ai?”

“Tớ không việc gì phải giải thích với cậu?” Tôi khó chịu trả lời, Diệp Nhã Tuyết cũng không dám hỏi nữa, chỉ tức giận dậm chân mấy cái.

“Trương Vỹ, cậu quen cậu ấy à?” Vương Vũ ngạc nghiên hỏi tôi.

“Cũng coi như là có quen, tớ và cậu ấy từng cùng nhau trải qua nguy hiểm.” Tôi đáp rồi lại nhìn Dạ Lưu Ly, sau đó, ngang ngược kéo lấy tay cô ấy, lạnh lùng khuyên tiếp: "Cậu rời khỏi đây đi, hãy tin tớ, lớp học này không tốt đẹp gì đâu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »