Chương 272: Chuyển trường

Trái tim này là thứ quan trọng nhất của khách sạn, nó chịu trách nhiệm truyền máu nuôi sống toàn bộ khách sạn, có thể nói, đây chính là trái tim của quỷ.

Nhờ trái tim này, quỷ mới duy trì được sức mạnh, những người ở trong khách sạn, dù chạy đi đâu, đều không thoát khỏi cái chết, đây chính là sức mạnh vô biên của quỷ.

Nhưng những chuyện này đang từ từ chấm dứt, nếu nó không tham lam muốn chiếm lấy tâm trí của tôi, có lẽ kết quả sẽ khác, bất kể con quỷ nào, động tới tâm trí của tôi, kết quả đều thê thảm như nhau.

Trong cơ thể của tôi tồn tại một thứ không cho phép bất kỳ ai xâm chiếm, kể cả thứ muốn nuốt tôi không phải thực thể, thì vẫn chỉ có chung một kết quả mà thôi.

Trái tim quỷ biến mất, những cái xúc tua cũng không còn lực, đồng loạt khô quéo lại, trước ánh mắt ngạc nhiên của Đoan Mộc Hiên và Vương Vũ, trái tim khẽ rung lên, sau đó, các mạch máu cũng từ từ tan biến.

Những người ở tầng trên, dường như lúc này mới tỉnh táo lại, vội chạy xuống tầng trệt, cả cái khách sạn lúc này cũng bắt đầu rung chuyển, hơn một nửa đã biến dạng thành quỷ, thế nên khi quỷ bị tiêu diệt, khách sạn cũng không trụ được, sụp đổ rất nhanh.

Trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, Đoan Mộc Hiên và Vương Vũ cũng không thể lo cho tôi được nữa, mà vội vã chạy ra ngoài, từng mảng tường lớn không ngừng rơi xuống, vỡ tan thành cát bụi.

Cùng với tiếng ầm ầm, cả khách sạn bắt đầu đổ xuống, sau đó, chỉ còn lại một đống hoang tàn như địa ngục trần gian, trên mặt đất, gạch đá vương vãi khắp nơi, mà trong đống đổ nát đó, thấp thoáng còn vài bóng người đang chui ra.

“Tốt quá, đúng là không sao nữa rồi.” Quan Ngọc vui mừng reo lên, lúc khách sạn sụp xuống, mọi người đều chạy rất nhanh, mà khu vực sụp đổ lại nằm ở phía bên kia, nên mọi người cũng không sao cả, liên tục có người chạy ra, may mắn là không có ai phải chết.

“Không ai bị gì chứ?” Đoan Mộc Hiên hỏi.

“Tớ không sao." Vương Vũ đáp lại.

"Tớ cũng không có việc gì." Tề Giai Vỹ cũng đáp.

“Vậy là chỉ còn mỗi Trương Vỹ bị kẹt lại bên trong thôi.” Đoan Mộc Hiên kết luận.

“Tớ không sao.” Tôi bỗng nhiên xuất hiện, lúc này, tinh thần tôi rất tốt, tựa như chưa từng chịu bất cứ thương tổn nào cả vậy.

“Trương Vỹ.” Quan Ngọc vui mừng reo lên, nhào vào lòng tôi.

Cảm nhận được thân hình mềm mại trong vòng tay, tôi nhẹ nhàng trấn an: “Đừng lo, tớ không sao rồi.”

Tôi bị trái tim quỷ nuốt lấy, lúc sắp bị nó nghiền thành cát bụi, thần trí của tôi dần trở nên mơ hồ rồi rơi vào trạng thái hôn mê, sau khi tôi tỉnh lại, cả cái khách sạn đã đổ nát, nhưng tôi lại chẳng bị hao tổn chút nào, đã vậy, tinh thần còn hồi phục tới trạng thái tốt nhất nữa.

“Trương Vỹ, may mà có cậu đó.” Đoan Mộc Hiên bước tới gần tôi.

“Dù sao thì chúng ta cũng vượt qua rồi.” Tôi mỉm cười đáp lại.

“Bây giờ khách sạn đã không còn nữa, chúng ta mau rời khỏi đây đi.” Vương Vũ nhắc, cậu ấy đã quá chán nơi này rồi, dù khách sạn có xa hoa tới đâu, suy cho cùng cũng chỉ là một nơi chết chóc.

“Đi thôi.” Tôi nắm tay Quan Ngọc, lúc này, tôi không muốn rời khỏi cô ấy nửa bước, Quan Ngọc nhìn tôi ngọt ngào, dựa đầu vào vai tôi rồi khẽ mỉm cười.

Đường về vô cùng bình thường, chúng tôi không hề bị tấn công bởi mấy con quái vật đen đúa như lúc đi, điều này khiến nghi ngờ trong tôi càng lớn, rốt cuộc thì lời nguyền ở lớp chúng tôi đã chi phối bao nhiêu quỷ ở đây?

Theo tôi biết, quỷ ở đây cũng ngang ngửa với con quỷ trong trường chúng tôi, nhưng rõ ràng là, quỷ ở đây đang bị con quỷ ở trường tôi điều khiển, bấy nhiêu cũng đủ thấy, nó rất rất mạnh.

Tới giờ thì ‘thẻ thủ lĩnh’ của tôi còn sử dụng được bảy lần nữa, bảy lần, cũng đủ để cho tôi vượt qua không ít nguy hiểm rồi.

Về tới nội thành, tạm biệt mấy người Vương Vũ xong, tôi về nhà, phải thừa nhận rằng, lúc này, tâm trạng tôi rất kích động, mười ngày trong rừng rậm, đối với tôi mà nói, giống hệt ba năm.

Đây là trò chơi dài nhất mà tôi từng trải qua, dù cuối cùng cũng thoát ra được, nhưng thành viên trong lớp lại giảm đi, trước khi tới khách sạn là ba mươi mốt người, lúc này chỉ còn có hai mươi ba.

Nếu cứ đà này, chẳng biết lớp chúng tôi sẽ còn lại được bao nhiêu người, nhưng hiện tại tôi không thể quản nhiều như vậy, vừa mới thoát khỏi một trò chơi sinh tử, lúc này, tôi muốn nghỉ ngơi, chỉ thèm ngủ một giấc thật say.

Hiện đang là giữa trưa, hôm nay sẽ không có đợt bỏ phiếu mới, hay nói đúng hơn, chúng tôi đã tránh được đợt bỏ phiếu thứ mười một, dù sao thì cũng đã kéo dài được chút thời gian.

Sau một giấc ngủ ngon, tôi trở nên phấn chấn hơn hẳn, thức dậy, tôi cầm theo ít tiền, gọi cho Dương Á Thịnh và Vương Chính, rủ hai người ra ngoài.

“Đi ăn cơm đi, tớ mời.”

“Không thành vấn đề.”

Một lát sau, tôi, Dương Á Thịnh và Vương Chính vào một quán ăn nhỏ, bắt đầu ăn uống no say.

“Nâng ly đi, ăn mừng chúng ta còn sống.” Dương Á Thịnh hô lên.

"Nói nhỏ thôi, chuyện này đâu thể la ầm lên như thế.” Tôi nhíu mày nhắc nhở, Dương Á Thịnh biết ý liên im bặt, còn Vương Chính thì xua tay: “Không sao, uống tiếp đi, sống thêm được ngày nào thì phải vui ngày đó.”

Tôi lắc đầu, cầm ly lên cụng với cậu ấy, trải qua hàng loạt trò chơi sinh tử, chúng tôi dần trở nên thờ ơ với cái chết, dù hôm nay có bạn học chết trước mặt chúng tôi, chúng tôi cũng chẳng đau lòng.

Chịu thôi, hiện giờ chúng tôi đã hoàn toàn vô cảm, mà vô cảm thì không biết đau lòng, nhất là khi người chết là bạn học của chúng tôi, mà đôi khi, chúng tôi phải đạp lên xác của bạn bè để mà sống sót.

“Bây giờ coi như tớ đã hiểu rõ mục đích của mấy trò chơi này rồi.” Sau khi uống vài ly, Vương Chính bỗng thốt lên.

“Ồ... là gì?” Tôi vội hỏi, thật ra Vương Chính rất thông minh, còn thông minh hơn cả Dương Á Thịnh, nếu không thì đã không thể sống sót qua hàng loạt trò chơi sinh tử như vậy.