Chương 270: Cửa mở rồi

Tôi gật đầu, dốc toàn lực chạy xuống tầng hầm… tầng bốn… tầng ba… tầng hai…

Lúc chúng tôi chạy đến tầng một thì gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cầu thang trước mặt chúng tôi đã bị sập mất một đoạn, không có đường nào đi tiếp nữa.

“Sao lại thế này?” Nhìn đống đổ nát trước mắt, tôi chỉ thốt lên được bấy nhiêu, đoạn cầu thang bị sập rất dài, mà chỗ chúng tôi lại cách đất rất xa, nếu không nhảy qua được, thì chúng tôi chết chắc.

Vương Vũ và Đoan Mộc Hiên cũng ngây người, nhưng sau đó, Vương Vũ hét lên một tiếng rồi phóng qua, tiếp theo, Đoan Mộc Hiên cũng vậy, thân thủ của cậy ấy cũng không kém Vương Vũ là bao, nhảy xa như vậy mà vẫn rất thản nhiên.

Cuối cùng, chỉ còn lại mình tôi đứng ngượng ngùng phía bên này cầu thang, vẫn không dám nhảy, vì tôi biết sức mình không thể.

“Trương Vỹ, nhảy đi.” Vương Vũ nói.

“Mau nhảy qua đi.” Đoan Mộc Hiên cũng giục.

Lúc này, tôi cũng hết cách, đành phải cắn răng, lấy đà rồi cố nhảy xa hết sức có thể, bên tai vụt qua tiếng gió… rồi, tôi cũng đã thành công.

Nhưng khi tiếp đất, tôi có cảm giác nền gạch rất mềm, tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì mảng gạch dưới chân đã vỡ vụn ra, khiến tôi ngã ngửa.

Đúng lúc này, Đoan Mộc Hiên chụp lấy cánh tay của tôi, người tôi lập tức nghiêng về một bên, rất may, Vương Vũ cũng kịp thời giữ lấy tôi, giúp tôi đứng vững lại.

“Làm tớ sợ muốn chết." Tôi ngượng ngùng cười.

“Cậu yếu thật đó.” Đoan Mộc Hiên liếc tôi, sau đó đi tiếp: “Tiếp tục đi thôi, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Tôi gật đầu rồi vội đuổi theo, cả tầng một vẫn đang nghiêng ngả, ngay khi chúng tôi xuất hiện, những cánh tay quỷ từ tường lại liên tục thò ra.

Những cánh tay dài như vòi bạch tuộc, lại vô cùng mạnh, nếu bị chúng tóm được, sẽ chẳng khác gì bị ngũ mã phanh thây, lại còn nhiều như vậy, rất khó để né tránh.

Tôi quan sát khắp nơi, đâu đâu cũng là tay quỷ, chúng tôi giống như một con thuyền cheo neo đang cố đứng vững trước một cơn sóng thần dữ dội.

“Triệu hồi bức tranh quỷ.” Đoan Mộc Hiên vội lấy ‘bức tranh quỷ’ ra, sau mỗi lần sử dụng, bảo vật này đều bị đảo lộn vị trí, nếu có thể sắp xếp lại được trong thời gian ngắn, thì nó có thể triệu hồi được quỷ.

Thế nên, dù nó mạnh hơn ‘thẻ thủ lĩnh’ của tôi, nhưng mỗi lần sử dụng phải cần thời gian để sắp xếp lại, nên so ra, ‘thẻ thủ lĩnh’ vẫn nhanh và tiện hơn nhiều.

Nhưng đối với Đoan Mộc Hiên, đây không phải là việc gì to tát, cậu ấy chỉ nhìn bức tranh bị xáo trộn qua một lần, rồi lập tức xếp lại, rất nhanh.

Trong nháy mắt, ‘bức tranh quỷ’ bắt đầu hoạt động, sau đó lại trở về trạng thái ban đầu, cùng lúc đó, một làn khói từ ‘bức tranh quỷ’ bay ra, một con quỷ đã được triệu hồi.

Đây là một con quỷ rất hung dữ, toàn thân trắng toát, giống như quỷ đồng trinh, sau khi được triệu hồi, nó tức giận gầm lên một tiếng, xung quanh tràn ngập âm khí, những cánh tay trong tường cũng từ từ yếu đi.

“Chạy nhanh đi.” Đoan Mộc Hiên nhắc rồi kéo tôi chạy thẳng xuống tầng hầm, Vương Vũ cũng đuổi theo rất sát.

Dù ‘bức tranh quỷ’ triệu hồi được con quỷ rất mạnh, không thua gì tôi khi ở trạng thái Bá Vương, nhưng điểm yếu của nó cũng lớn, ngoài triệu hồi quỷ ra, nó không giúp chủ nhân của nó mạnh hơn chút nào, vẫn chỉ là một người bình thường.

Đoan Mộc Hiên điều khiển nữ quỷ đối phó với những cánh tay đen đúa, nhưng vì quá nhiều, nên nó không quản hết, lúc đày, Vương Vũ cũng đang phụ giúp một tay.

Nhưng vẫn có những cánh tay vươn đến chỗ tôi, dù tôi né được, nhưng vẫn bị cào trúng vào lưng, tạo thành vết thương dài, đau đến khiến tôi phải nhíu mày.

Khoảng cách đến tầng hầm càng gần thì những cánh tay quỷ càng nhiều, chúng xuất hiện khắp nơi, nếu không nhờ Đoan Mộc Hiên triều hồi nữ quỷ, thì chắc chúng tôi cũng bỏ mạng rồi.

Mà lúc này, trên mặt đất cũng bắt đầu có tay quỷ thò lên, tóm lấy chân tôi, khiến tôi ngã nhào, mặt mũi trầy xước.

Vương Vũ vội chạy tới, dùng bao tay liên tục đấm vào cánh tay đó, như cây hoa mắc cỡ, nó vội thụt lại xuống đất.

Bây giờ tôi mới đi tiếp được, nhìn những cánh tay quỷ xung quanh, tôi cảm thấy bất lực, nếu không có bảo vật, trong tình huống này, chắc chắn không thể nào sống được, mà đây chỉ là loại quỷ bình thường thôi, chứ chưa nói đến quỷ khổng lồ.

Con người vốn nhỏ bé, mà sự nhỏ bé này càng rõ mồn một khi đứng trước quỷ.

Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển, còn Đoan Mộc Hiên thì nhanh nhẹn né tránh mấy cánh tay quỷ đang vươn ra, chúng tôi không đuổi kịp cậu ấy, cộng thêm sự hỗ trợ của nữ quỷ, nên cậu ấy là người thoải mái nhất trong ba chúng tôi.

Sau đoạn đường tối om, tầng hầm đã ở ngay trước mắt chúng tôi, ở đây không có đèn, không gian đen như mực, mở đèn pin lên, trước mặt chúng tôi là một cánh cửa sắt cao hai mét.

Nhìn nó rất chắc chắn, ở sau lưng chúng tôi, những cánh tay quỷ vẫn không ngừng vươn về phía tầng hầm, trong khoảng không đen kịt, nữ quỷ gầm lên một tiếng, ra sức ngăn cản.

Nhưng nữ quỷ nhanh chóng bị không chế, cơ thể bị cuốn lại như xác ướp, nhưng trông lại có vẻ rất thoải mái, khiến tôi giật mình.

“Hãy ban cho tôi sức mạnh.” Tôi rút ‘thẻ thủ lĩnh’ ra rồi vội hô lên, dù mỗi lần như vậy, tôi cảm thấy rất hài hước, nhưng đây là câu thần chú của ‘thẻ thủ lĩnh’, nên tôi đành tuân theo.

Một sức mạnh mãnh liệt tràn vào cơ thể tôi, thanh kiếm cũng dần thành hình trong tay, áo giáp cũng bắt đầu bọc lấy cơ thể.

Sức mạnh vô cùng lớn lại một lần nữa tập trung vào tôi, nhìn những cánh tay quỷ phía sau, tôi vung kiếm, khí đen phóng ra, biến những cánh tay quỷ đó thành một đống tro tàn.

Tôi lại xoay người, vung kiếm lên lần nữa, luồng khí đen theo mũi kiếm xuyên qua cửa sắt.

Trên cánh cửa xuất hiện một vết nứt lớn, nhưng vẫn không bị đổ xuống, lúc này, tôi chém thêm vài nhát, nhát nào cũng mạnh và sắc bén.

Cánh cửa sắt to nặng không chịu nổi, xuất hiện thêm nhiều vết nứt rồi đổ ập xuống.

“Tốt quá, cửa mở rồi.” Tôi cười lạnh, cả người toát lên hơi thở giống như ma vương…