Chương 268: Bộ mặt của quỷ

“Sao được chứ, chẳng lẽ quỷ cũng biết sản xuất sao? Tớ chưa thấy bọn chúng trồng trọt bao giờ.” Tôi chưa từng nghĩ tới quỷ cũng có thẻ làm những chuyện như vậy.

“Cũng không hẳn, hương vị thịt bò ở đây tớ cảm thấy rất quen, hình như là của một công ty cung cấp thực phẩm nổi tiếng.” Đoan Mộc Hiên nói.

“Ý của cậu là, những thứ chúng ta ăn đều do công ty thực phẩm vận chuyển đến sao? Chẳng lẽ có người giao dịch với quỷ ư?” Trong nhất thời, tôi trở nên ngu ngốc, không biết là nên khóc hay cười.

“Hừ, vì lợi ích cá nhân, con người còn không ngại tàn sát lẫn nhau, giao dịch với quỷ thì có là gì đâu chứ.” Đôi mắt của Đoan Mộc Hiên hiện lên sự châm chọc.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, đa số mọi người đều muốn ở đây cả đời rồi, ngay cả tớ cũng đã bắt đầu bị ảnh hưởng, nhất định phải làm gì đó thôi.” Tôi thở dài.

“Không thể làm gì lúc này đâu, đành đợi chủ nhân khách sạn xuất đầu lộ diện thôi, còn chuyện của bọn họ thì cứ kệ đi.” Đoan Mộc Hiên lạnh lùng.

“Được.” Tôi chua xót gật đầu.

Lại thêm hai ngày nữa, chặng đường ba mươi ngày đã chính thức đi được một nửa rồi, mà lớp chúng tôi cũng không có ai chết nữa, mọi người đều đang rất phấn khích.

“Mấy ngày nay không có ai chết, chứng tỏ nơi này cực kỳ an toàn, chắc quỷ đã chết hết rồi.”

“Đúng, chuyện này đáng ăn mừng, cụng ly.”

“Cheer, chúng ta uống tiếp đi.”

Dưới nhà hàng ồn ào náo nhiệt, mọi người thỏa sức ăn uống vui chơi, chỉ có vài người là luôn ở trạng thái chiến đấu, tôi là một trong số đó, tuy nhiên, tôi cũng không biết sự đề phòng này có thể kéo dài được bao lâu.

Đèn ở nhà hàng rực rỡ tráng lệ, như một chốn phồn hoa, trên bàn ăn đều là những món sơn hào hải vị.

Nam sinh ôm ấp nữ sinh cười ha hả, một số người còn huýt sáo khuấy động không khí, lúc này, Vương Vũ cầm một lon nước lên, quát lớn.

“Hiện tại các cậu lơ là cảnh giác như vậy, không lẽ muốn chết thật sao?” Tôi nhíu mày nhìn bọn họ, tôi hiểu, mọi người cũng có khổ tâm, chẳng qua chỉ muốn giải tỏa những căng thẳng trong suốt thời gian qua mà thôi.

Nhưng đây lại chính là điều đáng sợ nhất trong khách sạn này, quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, đã vậy trong chúng tôi chỉ có vài người có được bảo vật có thể đấu với quỷ, còn lại đều vô dụng.

Vậy mà mọi người càng ngày càng lơ là cảnh giác, chìm trong sự hưởng thụ, đây không phải tự tìm đường chết thì là gì?

Nguy hiểm thật sự đã đến ngày càng gần, mà bọn họ vẫn không hề hay biết, có lẽ cuộc sống xa hoa đã khiến họ trở nên ngu muội, trừ vài người ít ỏi ra, những người còn lại đều cảm thấy rất sung sướиɠ.

“Thật hết cách với các cậu ấy rồi.” Tôi nhìn Dương Á Thịnh và Vương Chính rồi thốt lên, Dương Á Thịnh thì không nói, ngay cả người bình tĩnh thông minh như Vương Chính, mà giờ cũng biến thành như vậy rồi.

Cũng khó trách được bọn họ, bản năng con người vốn luôn né tránh áp lực của cái chết, hiện tại trong khách sạn này, khắp nơi đều là tai mắt của quỷ, muốn đánh bại được nó, hoặc tiêu diệt nó, đều là việc bất khả thi.

Trong lúc mọi người đang vui vẻ, thảm kịch lại xảy ra, một nữ sinh hớt hải chạy ra từ nhà vệ sinh, hét lên thảm thiết, mặt cô ấy tái mét, giọng lạc đi: “Chết người, có người chết rồi.”

“Ở đâu?” Tôi vội hỏi rồi theo cô ấy vào nhà vệ sinh, có cả Đoan Mộc Hiên nữa, cửa vừa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững người.

Một nữ sinh gục trên bồn cầu, cô ấy chết rất thảm, toàn thân bị xé nát, hai tay đứt lìa ra, đầu cũng không còn, chỉ còn phần thân từ cổ trở xuống, hai chân buông thõng xuống sàn nhà, nhìn giống hệt như quái vật trong phim.

“Ọe.” Tôi nôn ra tại chỗ, quả thật quá đáng sợ, vậy mà Đoan Mộc Hiên lại rất bình tĩnh, cậu ấy nói: “Thân thể của cậu ấy đã bị cắt làm đôi, đầu cũng bị lấy đi rồi, thân trên và thân dưới lại bị đổi vị trí cho nhau, thật quá tàn nhẫn.”

“Quỷ đã hành động rồi, lập tức thông báo cho mọi người đi.” Tôi vội hô lên, sau đó cả ba cùng ra ngoài, lúc tôi tới nhà hàng, mọi người vẫn còn vui vẻ hưởng thụ, chẳng ai quan tâm tới tình cảnh hiện tại cả.

“Chết tiệt.” Tôi bước tới, nắm tóc Dương Á Thịnh, kéo cậu ấy rời khỏi chỗ ngồi, sau đó tát hai cái thật mạnh, lại còn hắt nước lạnh vào mặt cậu ấy nữa.

“Làm gì vậy chứ?” Dương Á Thịnh cũng nổi nóng, chụp lấy tay áo của tôi hét lên.

“Họa tới đầu rồi mà cậu còn không biết sao?” Tôi bực bội nhìn cậu ấy, cậu ấy mê muội lắm rồi, đã quên hẳn rằng chúng tôi vẫn còn đang ở trong địa ngục.

“Chẳng phải đang tốt đẹp cả sao, đâu có ai chết đâu, chứng tỏ khách sạn này rất an toàn.” Dương Á Thịnh nói.

“Ai nói là không có ai chết, vừa rồi có người chết rồi kìa, không còn an toàn nữa đâu.” Tôi tức giận.

“Tớ không tin.” Dương Á Thịnh gân cổ lên cãi.

“Đi theo tớ.” Tôi lôi cậu ấy đi thẳng tới nhà vệ sinh nữ, khi nhìn thấy thi thể đó, Dương Á Thịnh cũng nôn mửa giống tôi, sau đó đã tỉnh táo lại.

“Lão đại, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Cậu ấy sợ hãi hỏi.

“Bảo mọi người ngừng ăn chơi hưởng thụ lại đi, tìm cách ứng phó cái đã.” Tôi chán nản nói.

Tiếp đó, Dương Á Thịnh đi gọi thêm vài người nữa đến, nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều nôn mửa không ngừng.

“Gọi tất cả mọi người tới nhìn đi, để mọi người biết, chết chóc đã bắt đầu rồi, nếu ai còn chìm ngập trong hưởng thụ, thì cũng kệ.” Vẻ mặt tôi chán nản, tới nước này rồi mà chúng tôi còn không đoàn kết lại với nhau, thì chỉ còn đường chết mà thôi.

Rất nhanh, mọi người đều đã biết, tuy bọn họ vẫn còn tiếc nuối cuộc sống xa hoa, nhưng đối mặt với cái chết, họ đã tỉnh táo hơn, chúng tôi bắt đầu tập trung lại ở phòng tổng thống.

“Quỷ đã hành động rồi, nếu không chuẩn bị sẵn sàng, nhất định chúng ta đều phải chết.” Tôi lạnh lùng mở miệng.

“Chúng ta nên làm gì đây, tới giờ còn chưa biết quỷ là ai nữa.” Vương Vũ nói.