Chương 266: An toàn nhất

“Nếu vậy thì chúng ta kéo dài được trò chơi tiếp theo thêm một tháng, quá tốt rồi.” Vương Chính vui mừng thốt lên.

“Đúng vậy, chỉ mong mọi chuyện thuận lợi thôi, nếu chủ nhân khách sạn đột nhiên hành động, thì tớ cũng chẳng biết làm gì.” Nét mặt tôi thản nhiên như không có gì.

Tôi đã trải qua gần như hầu hết các trò chơi sinh tử, nên hiểu rõ, trong khách sạn này chắc chắn có quỷ, Tịch Tuyết Lệ không phải là duy nhất, mà còn chủ khách sạn nữa, mà người này, khẳng định là mạnh gấp trăm lần Tịch Tuyết Lệ.

Với lại, thông qua những bức tranh treo trên tường, cùng với vài manh mối khác, tôi đã biết, chủ khách sạn luôn theo dõi chúng tôi từng phút từng giây, nhưng tôi vẫn chưa tìm được cách giải quyết.

Chắc chắn chủ khách sạn cũng bị hạn chế gϊếŧ người, nếu không thì nó sẽ là vô địch, có thể giám sát chúng tôi mọi lúc, còn rõ như lòng bàn tay, thế nên dù chúng tôi điều tra cỡ nào cũng không ra manh mối.

Vì sau lưng tôi, luôn có một đôi mắt nhìn chằm chằm, không rời một giây, mỗi câu mỗi chữ tôi nói ra, nó đều biết rõ, nó chính là chủ nhân của khách sạn này, nếu có thể điều khiển được toàn bộ, thì chắc chắn sức mạnh không phải dạng bình thường.

“Thôi đừng nói nhiều, chơi tiếp đi.” Tôi vẫy vẫy tay, ngay lập tức cả mâm thức ăn ngon được đem lên, tôi lại cắm đầu ăn. Trong lúc tôi không để ý, vách tường sau lưng tôi đột nhiên xuất hiện một cặp mắt, nó liếc nhìn tôi vài cái, tôi biến mất rất nhanh.

Cùng lúc này, Đoan Mộc Hiên đang đi trên hành lang, cậu ấy cẩn thận nhìn quanh, có vẻ như chẳng sợ hãi không gian âm u này chút nào, một mình độc hành trong đó.

“Cái khách sạn này kỳ thật đó, khắ nơi đều là quỷ, nhưng những con quỷ này lại không muốn tấn công con người, thậm chí cũng khác thường.” Đoan Mộc Hiên lẩm bẩm trong miệng, rồi chậm rãi đi xuống lầu.

Cậu ấy cũng không để ý có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình ở sau lưng, rất nhanh, Đoan Mộc Hiên đã tới tầng hầm, nhưng cửa ở đây đã bị niêm phong, trên cánh cửa còn dán bùa chú nữa.

“Cái quái gì vậy nhỉ?” Đoan Mộc Hiên tò mò gỡ mấy lá bùa xuống, tiếp đó, chẳng có gì xảy ra, những loại bùa chú này, có vẻ như vô dụng.

Đoan Mộc Hiên đứng trước cửa tầng hầm, nhìn mãi vào cánh cửa sắt to rộng khoảng hai thước, chẳng ai nghĩ bên dưới khách sạn lại có một không gian mênh mông như thế.

Nhìn ổ khóa to đùng trước mắt, Đoan Mộc Hiên thở dài rất nhẹ rồi mân mê cánh cửa sắt lạnh lẽo, giọng lạnh lùng: “Phải dùng sắt thép dày như vậy, rốt cuộc là giấu gì trong đó?”

“Nói gì thì nói, phải có chìa khóa mới được, có không nhỉ?” Đoan Mộc Hiên thầm phân tích, sau đó xoay người rời khỏi.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi và Đoan Mộc Hiên gặp nhau, Đoan Mộc Hiên vẫn luôn bình tĩnh như mọi ngày, cậu ấy nói: “Tớ tìm được manh mối rồi.”

“Ồ... là gì? Không lẽ cậu đã xuống tầng hầm?” Tôi hỏi ngay.

“Chính xác.” Đoan Mộc Hiên thừa nhận xong thì thản nhiên kể lại toàn bộ sự việc cho chúng tôi nghe, sau đó, cậu ấy tiếp: “Trương Vỹ, chắc là chúng ta phải hợp tác với nhau rồi, tớ sẽ giao manh mối mà tớ có cho cậu.”

“Tớ không có hứng thú hợp tác với cậu.” Tôi lạnh lùng, búng tay một cái rồi rời khỏi đó, Đoan Mộc Hiên cũng chẳng nói gì, lập tức cũng rời đi.

Sau khi vào phòng ngủ, mày của tôi chau lại, thật ra vừa rồi tôi và Đoan Mộc Hiên chỉ diễn mà thôi, chúng tôi đã sớm biết, tai mắt của chủ nhân khách sạn ở khắp mọi nơi, không chỗ nào là không có, thậm chí, nó còn vừa giám sát tôi, vừa giám sát Đoan Mộc Hiên.

Loại quỷ biếи ŧɦái như vậy, nếu không bị hạn chết, thì không chừng nó đã gϊếŧ sạch chúng tôi rồi. Sở dĩ tới giờ nó vẫn chưa động thủ, là vì nó không được phép, có thể là chưa tới lúc, cũng có thể là vì một lí do nào đó. Tóm lại, phải thông qua những cái chết trước đó, tìm cho được điểm yếu của nó, sau đó mới có cơ hội đánh bại nó, nếu không thì toàn bộ chúng tôi xem như bỏ mạng ở đây.

Thế nên, đối thoại vừa rồi của chúng tôi là giả, chúng tôi chủ yếu nói chuyện với nhau bằng ám hiệu, chứ không dựa vào ngôn ngữ, ngôn ngữ chỉ để đánh lừa người nghe mà thôi. Có vẻ như chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa, Tịch Tuyết Lệ chẳng qua chỉ là món khai vị, chủ nhân khách sạn mới là sự tồn tại đáng sợ, tôi gϊếŧ Tịch Tuyết Lệ xong vẫn chẳng giải quyết được gì cũng là vì nguyên nhân này.

Tịch Tuyết Lệ cũng chỉ là một con quỷ vãng lại bị cuốn vào đây, chúng tôi vào khách sạn này, đối thủ thật sự, chính là chủ nhân khách sạn.

“Chìa khóa, rốt cuộc nó là cái gì nhỉ?” Tôi bắt đầu tập trung suy nghĩ, vừa rồi, Đoan Mộc Hiên đã tiết lộ tin tức cho tôi, trong đó ngầm nhắc tới chiếc chìa khóa của tầng hầm.

“Chẳng phải bức thư đã nói tuyệt đối không được bước vào tầng hầm sao, chẳng lẽ muốn đánh lạc hướng chúng tôi? Thật ra tầng hầm mới là nơi an toàn nhất?” Tôi thầm nghĩ.