Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 262: Một đám tạp nham

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi liên tục đánh vào đầu Tịch Tuyết Lệ, ban đầu nó hung hăng như vậy, nhưng giờ trông thật thê thảm.

“Chẳng có gì thú vị cả.” Dứt lời, tôi ném con quỷ đã không còn nhìn ra hình dạng gì xuống sàn nhà, rồi đâm thêm vài nhát.

Tịch Tuyết Lệ không kịp kêu lên tiếng nào đã bị đâm tới tấp, máu tuôn ra thành dòng bầm đen, hòa lẫn khí đặc, rồi từ từ tan biến.

“Nhóc con, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.” Tịch Tuyết Lệ hét lên, cả người bê bết máu, âm khí cũng từ từ tiêu tan, tôi biết, nó sắp xong rồi.

Tôi cũng không nhiều lời, nhìn Tịch Tuyết Lệ dần biến mất trước mặt mình, chỉ còn lại một đống xương khô, lúc này, phong tỏa mà Tịch Tuyết Lệ tạo ra cũng đã không còn, cửa phòng đã được mở ra.

Người lao vào đầu tiên là Vương Vũ, cậu ấy vừa quơ quơ cánh tay có bao tay vừa nhìn dáo dác, sau khi phát hiện tôi đang trong trạng thái Bá Vương, đáy mắt cậu ấy lộ rõ sự thèm thuồng.

Sức mạnh Bá Vương cá thứ không phải ai cũng có được, nó vượt xa khỏi trí tưởng tượng của mọi người, quét mắt một lượt, tôi bình tĩnh nói: “Tịch Tuyết Lệ đã bị tớ tiêu diệt.”

“Vậy thì chúng ta có thể rời khỏi khách sạn rồi.” Một nữ sinh reo lên.

“Không, Tịch Tuyết Lệ không phải là chủ khách sạn, nó chỉ là khách mà thôi.” Đoan Mộc Hiên lên tiếng rồi cau mày nhìn điện thoại, có thông báo, Tịch Tuyết Lệ đã chết…

Nhưng mọi người vẫn không thể rời khỏi khách sạn, vì Tịch Tuyết Lệ không phải là chủ, mà chỉ là một người bị quỷ gϊếŧ, rồi dùng hình dạng của cô ấy để trà trộn chung với chúng tôi.

Nói cách khác, Tịch Tuyết Lệ không hề liên quan gì đến khách sạn này, nó chỉ lợi dụng cơ hội để đến đây tìm con mồi.

“Sao lại vậy được chứ?” Lưu Cao Kỳ tái mặt, cô ấy đã nghĩ, Tịch Tuyết Lệ chết rồi thì mọi người sẽ được ra khỏi khách sạn, mọi chuyện sẽ chấm dứt, nhưng không ngờ, cơn ác mộng thật sự vẫn chưa bắt đầu.

“Đúng vậy, Tịch Tuyết Lệ không phải là người ở trong khách sạn này, Tịch Tuyết Lệ thật đã chết lúc đi tìm bảo vật rồi, hay nói đúng hơn thì người ở chung với chúng ta là giả, dù gϊếŧ nó rồi thì cũng không có ích gì.” Vương Chính giải thích, mặt cậu ấy vẫn còn hơi tái, nhưng đã đỡ hơn nhiều.

Bây giờ mọi người mới để ý, căn phòng bị phá tan hoang, khắp nơi đều là vết chém lớn, tường gạch tan nát, có cả vết máu.

Cảnh tượng trước mắt cho thấy trận chiến vừa rồi rất ác liệt, vậy mà trên người tôi lại không có bất cứ vết thương nào, trong tay vẫn đang nắm chặt thanh kiếm, điều này càng khiến cho mọi người lầm tưởng.

Trừ Đoan Mộc Hiên đã nhìn thấy ‘thẻ thủ lĩnh’ ra, ai cũng nghĩ thanh kiếm trên tay tôi chính là bảo vật.

“Không ngờ Trương Vỹ cũng có bảo vật là vũ khí, không chỉ mình Vương Vũ.”

“Ừ, đã vậy còn rất mạnh nữa, cậu nhìn vách tường đi, chỗ nào cũng có vết chém.”

“Không ngờ Trương Vỹ lại gϊếŧ được quỷ, quả là lợi hại.”

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, tôi lẳng lẳng quay đi, để lại một bóng lưng dài, giống như một cao thủ lạnh lùng khí chất.

Tôi làm bộ không quan tâm gì tới xung quanh, ung dung bước vào phòng ngủ, Quan Ngọc đau lòng nắm lấy tay tôi, tôi chẳng nói gì, chỉ kéo cô ấy đi cùng.

Sau khi cửa phòng đóng lại, sự bình tĩnh ung dung của tôi không còn nữa, chỉ còn lại sự mệt mỏi rã rời, tác dụng phụ của ‘thẻ thủ lĩnh’ tỷ lệ thuận tới công dụng của nó, vừa rồi, trước mặt mọi người, tôi cố gắng tỏ ra thật tự tin, trừ Đoan Mộc Hiên ra, tôi không muốn có thêm bất cứ ai biết được điểm yếu của mình.

Tới lúc này thì tôi không còn trụ nổi nữa, mệt mỏi ập đến như một cơn sóng dữ nhấn chìm lấy tôi, mắt tôi nhíu lại, tôi dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình lê đến bên giường, sau đó ngã ập xuống, lập tức lịm đi.

Quan Ngọc ngạc nhiên tới mức không phản ứng kịp, nhưng thấy tôi nằm sấp như vậy, vừa đặt người xuống đã ngủ say, lại có vẻ vô cùng mệt mỏi, cô ấy mới thật sự hiểu được.

“Thiệt tình... tại sao cậu lại một mình gánh vác mọi chuyện như thế chứ, rõ ràng là mệt lả, mà lại tỏ ra như không có chuyện gì.” Quan Ngọc bước tới, đau xót nhìn khuôn mặt đang ngủ say như chết của tôi, nước mắt lưng tròng.

“Tớ biết cậu rất mệt, xin lỗi cậu... xưa nay đều là cậu bảo vệ tớ, nhưng tớ lại nói lời làm tổn thương cậu, còn giận dỗi với cậu, vậy mà lần nào cậu cũng im lặng chịu đựng.” Quan Ngọc vừa nức nở vừa nói khẽ, ôm ghì đầu tôi vào ngực.

Dường như cảm nhận được ấm áp, tôi ôm lấy eo cô ấy, mí mắt hơi mấp máy, nhưng rất nhanh, tôi lại thϊếp đi, thật sự, tôi đã quá mệt mỏi, mấy hôm nay tôi đã cố gắng canh chừng, suy nghĩ, đề phòng mọi chuyện, lại vừa trải qua một trận chiến sinh tử nữa…

Tinh thần tôi cũng rã rời, trải qua mấy trò chơi tử vong, tôi đã phạm phải nhiều sai lầm, như cái chết của Lý Mạc Phàm, là tôi đã mắc phải một lỗi chết người, ảnh hưởng trực tiếp tới mạng sống của cậu ấy.

Tôi không phải thần thánh, cũng không thông minh bằng Đoan Mộc Hiên, điều duy nhất tôi có thể làm là bảo vệ những người thân bên cạnh, còn những người khác… thật sự tôi không gánh nổi.

Mệt muốn chết… chưa bao giờ tôi mệt đến như thế, mệt mỏi về thể xác là một phần, thêm việc Quan Ngọc không hiểu tôi, khiến tôi thêm khó chịu, mang theo những suy nghĩ đó, tôi từ từ thϊếp đi.

Tôi trải qua một giấc mơ dài, trong mơ, tôi thấy hồn mình như thoát ra khỏi cơ thể, những ký ức tôi đã quên sạch trước đó cứ từ từ hiện lên.

“Thúc thúc, ông là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là... cậu tên gì?”

“Dạ con tên là Trương Vỹ.”

“Không, đó không phải là tên của cậu, tên của cậu cao quý hơn nhiều.”

Là ai, là ai đang nói chuyện với tôi?

Tôi không hiểu, cũng không nhớ rõ, nhưng đoạn đối thoại này cứ văng vẳng trong đầu tôi, giống như đã có từ rất lâu rồi…
« Chương TrướcChương Tiếp »