Chương 261: Đấu với tịch tuyết lệ

“Có vẻ như cậu hiểu rõ về nó, có muốn nói gì không?” Tôi hỏi nữ quỷ.

“Hừ hừ, cho dù cậu có ‘thẻ thủ lĩnh’ thì đã sao chứ, chỉ có mười phút thôi, nếu cậu đã muốn biết chuyện xưa, tớ sẽ kể cho nghe.” Tịch Tuyết Lệ cười lạnh, nhưng ánh mắt lộ rõ sự thèm thuồng.

“Được.” Tôi đáp lại, tôi biết nó muốn kéo dài thời gian, nhưng tôi cũng không quan tâm, vì lúc này, nó chẳng khác gì một con kiến.

Muốn gϊếŧ nó thật dễ như trở bàn tay, thực ra nó không mạnh, nếu không thì cũng không cần phải ngắt điện để gϊếŧ người.

“Tớ không biết Bá Vương là ai, chỉ biết đó là bá chủ của quỷ, tuy nhiên, vì vài lí do, đã không còn tồn tại nữa.”

“Sau khi chết đi, hồn phách của ngài cũng tan biến, phân tán đến nhiều nơi khác nhau, mà ‘thẻ thủ lĩnh’ chính là một phần sức mạnh của ngài, tất nhiên chỉ là một phần rất nhỏ, có khoảng hơn một nghìn thẻ rải rác khắp nơi.”

"Hơn một nghìn thẻ?" Tôi thốt lên đầy ngạc nhiên, một lúc sau mới bình tĩnh lại, không ngờ, ‘thẻ thủ lĩnh’ lại là bảo vật mạnh đến vậy, lại còn có hơn một nghìn thẻ, sự thật này tự dưng khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.

Kiểu như, mình vượt qua biết bao gian nan, khó khăn chiến đấu với quỷ mới có được một bảo vật, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra, nó chỉ là một thứ rất bình thường.

“Tất nhiên rồi, ‘thẻ thủ lĩnh’ không hẳn là mạnh nhất, nhưng người bình thường cũng không thể dùng được đâu.”

“Với lại Bá Vương đã chết hơn một nghìn năm rồi, ‘thẻ thủ lĩnh’ cũng đã trở nên hiếm hoi, cậu sở hữu được một cái đã là may mắn lắm rồi.” Tịch Tuyết Lệ cười lạnh, đồng thời nhìn đồng hồ, khóe miệng cười nham hiểm.

“Thôi, hết chuyện chưa, còn năm phút, bấy nhiêu cũng đủ rồi.” Tôi cười lạnh rồi vung kiếm lên, những luồng khí đen cũng theo đó tản ra.

Một nhát cũng đủ để xé nát không gian, kiếm chém thẳng vào tường nhưng lại khiến Tịch Tuyết Lệ sợ đến biến sắc, nó không ngờ tôi lại ra tay sớm như vậy.

Kiếm múa may điên cuồng, lúc này Tịch Tuyết Lệ đã lấy lại bình tình, cơ thể linh hoạt, sau đó, tận dụng thời cơ luồn người ra phía sau tránh một đòn chí mạng của tôi.

Nhát kiếm chém trúng tường, lún sâu tới một phần ba thanh kiếm, song song đó, một tiếng ‘ầm’ vang lên.

Chắc chắn người phàm không thể nào có được sức mạnh kiểu này, nhưng nhờ ‘thẻ thủ lĩnh’, tôi có một phần sức mạnh Bá Vương, thế nên mới dễ dàng ra được một đòn như thế.

Dù đã tránh được nhát này nhưng Tịch Tuyết Lệ cũng đã bắt đầu lo sợ, đòn mạnh như thế, chỉ cần trúng một nhát là sẽ trọng thương, vết thương này không chỉ là một vết thương bình thường, mà là một vết thương có âm khí, giống như bị trúng độc, nó sẽ không thể tự hồi phục như một vết thương bình thường.

Đây chính là điểm yếu của quỷ, chỉ cần nắm giữ được âm khí thì sẽ đối phó được với quỷ, hiện tại tôi đang có sức mạnh Bá Vương, là mối nguy rất lớn đối với Tịch Tuyết Lệ.

Tịch Tuyết Lệ hoảng sợ nhìn tôi, căn phòng này nhỏ như thế, nó vốn không thể trốn thoát, lúc nãy nó tự tay phong tỏa căn phòng, giờ lại thành tự mình nhốt mình, thật nực cười…

“Cậu nghĩ mình là thợ săn sao? Nhìn lại đi, hiện tại cậu đang là con mồi đó.” Tôi cười lạnh chế giễu, lại vung kiếm lên, dù thanh kiếm này không phải là toàn bộ sức mạnh Bá Vương, nhưng cũng đã từng được Bá Vương sử dụng.

Nên sức mạnh của nó vẫn rất lớn, mỗi nhát chém xuống đều xé gió, lần này, Tịch Tuyết Lệ đã không thể né tránh nổi nữa.

Dù đã cố gắng hết sức nhưng nó cũng bị đứt mất một cánh tay, máu tươi phun ra, vô cùng đau đớn.

“Chết tiệt, tớ sẽ gϊếŧ cậu.” Tịch Tuyết Lệ gầm lên, cánh tay còn lại vươn tới tính túm lấy cổ tôi, nhưng bàn tay chưa chạm vào cổ đã bị tôi nhẹ nhàng chụp lấy.

Tiếp đó, tôi ném Tịch Tuyết Lệ ra xa hệt như ném một con chuột con, cảm giác này khiến tôi vô cùng thích thú, từ xưa tới nay, mỗi khi gặp quỷ, chúng tôi đều rất nhỏ bé.

Nhưng hiện tại, tôi lại khống chế nó một cách dễ dàng, bắt nó phải nếm chịu mùi vị đau đớn.

Sau khi bị tôi ném xuống đất, Tịch Tuyết Lệ nhăn nhó, sau đó gương mặt bắt đầu biến đổi, các vết thương loét ra, tóc cũng dổi màu, da dẻ nhăn nheo già nua, đây mới chính là bộ mặt thật của con quỷ đã gϊếŧ chết Tịch Tuyết Lệ.

Trở về hình dạng của mình, sức mạnh của nó sẽ tăng lên, nhưng tôi không cho nó cơ hội, trạng thái Bá Vương của tôi đã sắp hết, chỉ còn một nửa thời gian, tôi không thể lãng phí thêm nữa.

Tôi lại chém thật mạnh, nhát kiếm tỏa ra những luồng khí đen, khiến cho khung cảnh trong phòng cũng trở nên hư ảo, tiếp đó, tôi nghe tiếng hét thảm của Tịch Tuyết Lệ, cánh tay còn lại của nó cũng đã đứt lìa.

Sức mạnh Bá Vương đã khiến cho cánh tay của Tịch Tuyết Lệ tan biến hoàn toàn, lúc này, nó dường như phát điên, muốn thí mạng với tôi, tôi lại vung kiếm, phá nát cả căn phòng.

Vách tường chằng chịt vết chém, rồi từ từ đổ sập, trong lúc đó, trận chiến của tôi và Tịch Tuyết Lệ càng kịch liệt.

Tôi bị nó đánh văng vào tường, nó cũng không khá hơn bao nhiêu, bị tôi đá by xa cả khúc, nhưng vì tôi đang trong trạng thái Bá Vương, nên cơ thể khỏe đến không ngờ.

Trong phim ảnh, khi diễn viên chính bị đánh văng vào tường, chắc chắn bức tường sẽ vỡ ra, còn các vai diễn bình thường thì chết chắc, như tôi hiện tại, thân mình rắn chắc như sắt thép.

Sau khi rời khỏi vách tường, tôi tiếp tục tấn công, múa kiếm loạn xạ, chém tứ tung, nhưng với sức mạnh kinh người và phạm vi tác động của thanh kiếm, trong một căn phòng nhỏ hẹp thế này...

Dù Tịch Tuyết Lệ cố né tránh tới đâu thì cũng vô dụng, hai tay nó đã không còn, trừ việc cắn xé ra, thì nó đã không còn cách nào để chiến đấu, với sức mạnh Bá Vương hiện tại, tôi chẳng việc gì phải sợ nó cả.

Bỗng nhiên, Tịch Tuyết Lệ biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tôi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn khua kiếm liên tục, ngay lập tức, Tịch Tuyết Lệ xuất hiện phía sau, định bẻ cổ tôi, nhưng xui cho nó, lại bị tôi tóm được, rồi cứ thế trấn nó vào tường.