Chương 260: Nguồn gốc

“Suy luận không sai, chính xác là như vậy, quỷ gϊếŧ người chính là tớ, nhưng rõ ràng là tớ đã mở cửa để các cậu tưởng có quỷ xông vào phòng, lại còn dẫn dụ các cậu suy đoán theo hướng quỷ đang lảng vảng bên ngoài rồi mà.” Nữ quỷ thắc mắc hỏi tôi.

“Ban đầu tớ không hề nghi ngờ cậu, vì quỷ là những người đã chết, nhưng Tịch Tuyết Lệ vẫn còn sống, nên nằm ngoài đối tượng tình nghi.”

“Nhưng sau khi Vương Chính vẽ ra chân dung của quỷ, tớ mới giật mình, có nhiều khả năng, đã có ai đó chết mà chúng tớ không biết, sau đó, người đó trở lại trà trộn vào chúng tớ, cùng đi tới khách sạn này.” Tôi nói với Tịch Tuyết Lệ.

“Ồ… nói tiếp đi.” Tịch Tuyết Lệ nhìn tôi, rồi khép miệng che răng nanh lại.

“Rất đơn giản, Trần Phong cho chúng ta địa chỉ để tìm bảo vật, nhưng để có được bảo vật là một việc không hề dễ dàng, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, không chừng còn có người chết nữa, chỉ là chúng ta không biết thôi, thế nên tớ bắt đầu điều tra, rồi hỏi Từ Nhã Nam thêm vài câu, cuối cùng tớ kết luận, trong lớp chúng ta dư ra một người.”

“Lúc đầu, trò chơi thông báo có hai mươi lăm người đã tới được khách sạn, nhưng khi đếm tại thì tớ hơi bất ngờ, vì có tới hai mươi sáu người.” Tôi ngừng lại nhìn Tịch Tuyết Lệ, rồi nói tiếp: “Cũng phải thôi, thông thường thì hai mươi lăm hay hai mươi sáu người cũng không chênh lệch bao nhiêu, nên sẽ không ai phát hiện.”

“Nhưng cuối cùng tớ cũng phát hiện ra, lại còn dựa vào cái chết hôm qua để đoán, cậu chính là quỷ, nếu không nhầm thì cậu có thể biến hình, thậm chí còn có khả năng thay đổi khuôn mặt, còn Tịch Tuyết Lệ thật đã bị cậu gϊếŧ lúc đi tìm bảo vật rồi.” Tôi từ từ nhả từng chữ.

Cho đến lúc tôi nói xong, sau lưng tôi đã có không ít người, tất cả đều hoảng sợ nhìn nữ quỷ trước mặt, có mấy nữ sinh còn hét toáng lên.

“Câm miệng.” Tôi giận dữ quát lên, ngay lập tức mọi người im bặt, lúc này, Vương Vũ vội chạy đến, giơ cánh tay ra định xông lên.

“Đợi đã, cậu không thấy Vương Chính đang ở trong tay nó sao, nếu cậu tấn công nó thì Vương Chính chết là cái chắc.” Tôi kéo Vương Vũ lại.

“Chứ giờ phải làm sao? Quỷ đã ở ngay trước mặt, nếu khống gϊếŧ nó, tất cả chúng ta đều chết.” Vương Vũ nhìn nữ quỷ trước mặt rồi phản đối: “Đành phải hy sinh Vương Chính thôi.”

“Biết là vậy, nhưng Vương Chính là người của tớ, sống chết của cậu ấy không phải do cậu định đoạt.” Tôi tức giận đẩy Vương Vũ ra, sau đó, nói với nữ quỷ: “Chúng ta thương lượng đi, cậu thả Vương Chính ra, tớ sẽ thế chỗ cậu ấy.”

“Hừ, trên người cậu có bảo vật, cậu tưởng tớ không biết sao?” Nữ quỷ nghi kỵ nhìn tôi.

“Phải, tớ có bảo vật, nhưng chẳng phải tớ hấp dẫn hơn Vương Chính rất nhiều sao?” Tôi bình tĩnh hỏi, qua những gì mà Y Y nói trong chiếc xe ma, tôi biết khi cơ thể mình tỏa ra âm khí, quỷ sẽ rất thèm thuồng, thật chẳng khác gì thịt của Đường tăng trong mắt yêu quái.

Mà ngay lúc này, toàn thân tôi đang tỏa ra âm khí, bụng tôi bắt đầu đau âm ỉ, căn bệnh kỳ lạ của tôi lại phát tác, mỗi lần như thế, tôi đều rất đau đớn.

“Được, quyết định vậy đi.” Nữ quỷ tham lam đồng ý, sau đó, đẩy mạnh Vương Chính về phía chúng tôi, song song đó, tôi lẳng lặng tiến về phía trước, cửa phòng bỗng đóng sầm lại, đây là do nữ quỷ làm.

Ở bên ngoài, mọi người cảm thấy sốt ruột, cố gắng phá cửa, nhưng cánh cửa vẫn không mảy may nhúc nhích, khiến tất cả đều lo sợ.

Còn trong phòng, tôi đang quan sát thật kỹ nữ quỷ trước mặt mình.

“Mắt kính kia chắc chắn là vật cậu thường dùng lúc còn sống, nếu vậy thì bảo vật vốn có quan hệ mật thiết với quỷ rồi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt nữ quỷ rồi lên tiếng.

“Hừ, sắp chết rồi còn nói nhiều như vậy làm gì.” Nữ quỷ đáp lại, gương mặt hung dữ, tròng mắt đỏ như máu đang nhìn tôi chằm chằm, xung quanh đang tối đen như mực, khiến tôi ngột ngạt khó thở.

Trong tình cảnh này, tôi chỉ biết thở dài, tự dưng lại muốn hút thuốc, dù bình thường tôi không thích mùi khói thuốc.

“Khi tớ còn nhỏ, ba tớ đã dạy, lùi một bước trời cao biển rộng, nhưng xưa nay, tớ lùi nhiều lắm rồi, mà vẫn bị bắt nạt, vẫn không có bạn gái, nhìn những người khác có đầy đủ mọi thứ, từ bạn gái tới tiền bạc, cậu có biết tớ ghen tỵ đến mức nào không?”

“Sau khi lời nguyền xuất hiện, tớ trở nên tàn nhẫn hơn, cũng chẳng nhớ nổi đã có bao nhiêu người chết trong tay mình, đến bây giờ, ai cũng ngán tớ, còn tớ thì cũng chẳng còn gì để mất nữa cả.”

“Nếu là trước đây, vốn sẽ chẳng ai thèm thích tớ, nhưng giờ thì khác rồi, có tới vài người, cậu nói xem, tớ hạnh phúc hay là không?” Tôi thao thao bất tuyệt.

Mà lúc này nữ quỷ đang rất nôn nóng, trong mắt nó, tôi chẳng khác nào một cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống, vô cùng hấp dẫn, nó bay lơ lửng giữa không trung, rồi lao thẳng về phía tôi.

“Thiệt tình, muốn nói cho xong cũng không được nữa.” Tôi lắc đầu, rút ‘thẻ thủ lĩnh’ ra rồi đọc thần chú, một sức mạnh kinh hồn bắt đầu xâm lấn cơ thể tôi.

Nữ quỷ đang xông tới bỗng dưng khựng lại, gương mặt méo mó, hét lên đầy thê lương: “Là ‘thẻ thủ lĩnh’, sao cậu lại có được nó…”

Cả người tôi tỏa ra âm hàn khí lạnh, toàn thân thay đổi rõ rệt, âm khí tràn trề, là nguồn âm khí này khiến tôi trở nên mạnh mẽ, mà trên tay tôi, thanh kiếm đang từ từ được hình thành.

Thanh kiếm này cực lớn, tay cầm là một cái đầu lâu rất to, ngoại hình của tôi cũng đang biến đổi, luồng khí đen bao bọc cơ thể tôi tạo thành một bộ áo giáp, nhìn có vẻ nặng, nhưng thật sự rất nhẹ.

Lúc này, tôi cảm nhận được sức mạnh đang tuôn trào trong cơ thể, đúng là ‘thẻ thủ lĩnh’ cho tôi có được sức mạnh Bá Vương, nhưng mạnh cỡ nào thì tôi không rõ, có lẽ chỉ là một phần.

Tôi đang có một sức mạnh không gì sánh được, sâu tận đáy lòng, tôi thấy mình quá yếu ớt, chỉ là một phần thôi mà đã mạnh đến mức này rồi.

Nếu vậy, đỉnh điểm của sức mạnh Bá Vương quả là không tưởng, mà Bá Vương là ai, tôi cũng chưa hề biết.