Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 255: Mâu thuẫn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ừ.” Quan Ngọc gật đầu, sau đó kéo Cẩu Hồng Vân ngồi xuống, trong nhà hàng, mọi người đều đang tập trung thưởng thức rượu quý thức ăn ngon, dường như khách sạn ma quái này không còn khiến họ sợ hãi nữa rồi.

“Cuộc sống thế này cũng không tệ, mọi thứ đều miễn phí, nếu có thể ở trong này cả đời, thì không còn sợ lời nguyền gì ở bên ngoài nữa.”

“Bớt nói nhảm lại đi, đừng quên chúng ta chỉ được ở đây ba mươi ngày thôi, mà trong này còn có một con quỷ đang rình rập chúng ta như hổ rình mồi nữa đó.”

“Ừ ha, với lại cái khách sạn này âm u như vậy, nếu phải ở đây cả đời, chẳng phải là nhàm chán lắm sao?”

“Đừng nghĩ nữa, nên ăn cho no nhất có thể đi.”

Cả nhóm bắt đầu bàn luận, nhưng ai cũng tập trung ăn cho thật nhiều, dù sao thì cũng miễn phí, ăn nhiều hay ít thì cũng chẳng tốn đồng nào.

Mà dường như thức ăn ở đây là vô cùng vô tận, dù chúng tôi ăn bao nhiêu, phục vụ đều lập tức đưa thêm, giống như mãi mãi không hề ngừng lại, rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ khách sạn này trữ nhiều thức ăn vậy sao? Mà dù có nhiều thật đi chăng nữa, thì nơi này cây cối rậm rạp như vậy, muốn vận chuyển hàng hóa tới đây, quả rất đắt đỏ, vì mỗi lẫn chắc chắc phải chở rất nhiều đồ.

“Nguyên liệu nấu ăn các người lấy ở đâu vậy?” Tôi hỏi một người phục vụ, người đó liền trả lời: “Lấy từ nhà kho của khách sạn.”

“Nhà kho?” Nghe vậy, tôi khẽ nhìu mày, sau đó nói nhỏ: “Có thể đưa tôi tới đó xem thử không?”

“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.” Ngoài dự đoán, người phục vụ này đồng ý ngay.

Sau đó, tôi và mấy người nữa đi xuống lầu, khách sạn này là một tòa nhà lớn, chúng tôi thận trọng đi theo người phục vụ, tay tôi nắm chặt thẻ thủ lĩnh, sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào.

Vương Vũ bên cạnh tôi cũng vậy, đã chuẩn bị đâu vào đó, người còn lại là Tề Giai Vỹ, ba người chúng tôi cứ thế đi sau lưng người phục vụ, nhìn những bức tranh treo dọc hành lang, đèn vàng rực rỡ khiến tôi mê muội.

Một khách sạn xa hoa như vậy, có thể cả đời tôi cũng chẳng có cơ hội đặt chân vào, nhưng nhìn những bức tranh này, tự dưng tôi lại thấy bất an, giống như đang có ai đó nhìn trộm chúng tôi, khiến sống lưng tôi lạnh ngắt.

Nhưng quan sát thật kỹ mà tôi vẫn không phát hiện được gì, theo chân người phục vụ, ba người chúng tôi từ từ đi tới nhà kho của khách sạn, cửa vừa mở ra, chúng tôi liền thấy, đây là một kho lạnh.

“Là kho lạnh sao?” Tôi nhìn nhà kho lạnh ngắt trước mặt và hỏi, nó nằm ở lầu một, khí lạnh bốc ra, xem ra không phải là chỗ tốt lành gì.

Tôi dùng mắt ra hiệu cho Vương Vũ vào trước, đây là đề phòng đột nhiên của bị đóng lại, chúng tôi sẽ chết cóng bên trong, Vương Vũ hiểu ý tôi rất nhanh.

Muốn tồn tại trong cái khách sạn này, dù là kẻ thù, cũng phải chấp nhận hợp tác với nhau, bởi lẽ, nếu đối đầu, sẽ dẫn tới chết hết, tuy Vương Vũ là người lỗ mãng, nhưng cũng không quá ngu ngốc.

“Đây là chỗ bảo quản nguyên liệu nấu ăn của khách sạn, cậu có thể vào xem.” Người phục vụ chỉ vào những thùng xốp xếp chồng lên nhau và nói, tôi tiến lên, mở thử một thùng.

Bên trong là các loại cá biển, có cả tôm hùm, đây đúng là nguyên liệu nấu ăn, nhưng trừ nó ra, còn có cả những động vật quý hiếm khác.

Tôi xem xét thật kỹ càng, thậm chí tận tay ngắt ra một miếng nếm thử, vừa đưa lên miệng, tôi lập tức phun ra, cơ mặt run lên.

“Đây là những nguyên liệu vô cùng tươi mới, các người lấy ở đâu ra?” Tôi quay đầu lại hỏi.

“Thưa quý khách, nguyên liệu của chúng tôi đều được lựa chọn từ những nguồn tươi mới nhất, nhưng thứ cho tôi không thể nói được.” Người phục vụ lễ phép trả lời.

“Chẳng lẽ ông không biết câu ‘khách hàng là Thượng đế’ sao? Ông dùng thái độ như vậy để nói chuyện với Thượng đế hả?” Tôi nghiến răng nhìn hắn, nhưng gương mặt của hắn vẫn cứ thản nhiên, lặp lại: “Rất xin lỗi quý khách, chúng tôi tuyệt đối không được phép nói.”

“Thôi, chúng ta trở về thôi.” Tôi liếc kho lạnh sau lưng thêm lần nữa, lúc tôi xoay người lại, sắc mặt đã lo lắng hơn nhiều, những nguyên liệu này tất nhiên không có vấn đề, vấn đề lớn nhất là...

Một khách sạn bị niêm phong đã hơn mười năm, mà nguyên liệu nấu ăn vẫn còn tươi nguyên như mới, rốt cuộc là ai, ai đã cung cấp chúng tới đây? Tôi cũng chưa từng thấy có bất cứ chiếc xe nào trong khuôn viên khách sạn, giống hệt như những nguyên liệu này cứ tự nhiên mà có...

Về tới nhà hàng, tôi kể lại chuyện vừa mới xảy ra khiến mọi người trầm trồ.

“Khách sạn này đúng là kỳ lạ, nhưng dù sao thì giờ cũng không phải lo lắng chuyện ăn uống nữa rồi.” Lưu Cao Kỳ thõa mãn thốt lên, cô ấy vừa ăn cơm vừa ôm chặt con gấu Teddy trong tay.

Đây là bảo vật của cô ấy, mặc dù không biết có tác dụng gì, nhưng chắc chắn có thể đối phó được quỷ, những người ngồi gần cô ấy ghen tỵ không thôi, dù sao thì phụ nữ cũng là một loài không bao giờ thích cảm giác bầy đàn.

Cũng vì phụ nữ thì ham giàu, mà thời thế lại thay đổi quá nhanh, mấy cái tình cảm gì gì đó của đàn ông, vốn không tin được, chỉ có tiền mới là đáng tin nhất, vì tiền cùng lắm cũng chỉ bị tụt giá, chứ không bao giờ biến mất.

Nhưng ở đây, tiền tài không còn giá trị, ai cũng có thể chết bất cứ lúc nào, thứ duy nhất có thể dựa vào, chính là bảo vật, những nữ sinh sống được tới bây giờ, đều là những người không đơn giản, ngay cả Quan Ngọc cũng vậy, mấy cô nàng đơn thuần, đã chết hết rồi.

Bây giờ, sĩ số lớp chỉ còn một nửa, có thể nói, tỷ lệ là gần năm mươi phần trăm, dưới áp lực sống chết nặng nề này, nữ sinh vốn cần một chỗ dựa.

Chẳng nam sinh nào là đáng tin tuyệt đối, những người đáng tin, đã có chủ cả rồi, chỉ còn lại Đoan Mộc Hiên, Vương Vũ và Cao Minh. Vương Vũ thì khỏi bàn, ai cũng biết lời hứa của cậu ấy không có giá trị, cậu ấy qua lại với nhiều nữ sinh như vậy, mà chẳng có ai kéo dài được quá mấy tháng, vậy là đủ hiểu...
« Chương TrướcChương Tiếp »