Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 251: Bức tranh quỷ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ừ ha, nếu vậy thì cũng có ích.” Vương Chính lại vội vàng nhặt cây bút lên, nhẹ nhàng lau chùi.

“Cậu nói đúng, cây bút này cũng giống như mắt kính của Tịch Tuyết Lệ, là bảo vật tìm quỷ, có bảo vật này, gặp mấy trò như trò chơi ‘tử thần’ sẽ rất có ích.” Tôi cũng nói thêm vào.

“Ha ha, đúng vậy, tớ đã nói rồi mà, nó không phải là một bảo vật vô dụng mà.” Vương Chính vừa nói vừa cười rất vui vẻ, cậu ấy hoàn toàn quên rằng vừa rồi chính tay mình đã vứt nó đi.

“Hai người các cậu đi cùng tớ ra ngoài điều tra thêm đi.” Tôi rủ hai người họ, rồi quay người ra ngoài, sau đó, họ cũng đi theo tôi.

Ba chúng tôi đi tìm quỷ trong khách sạn, nhưng cũng chẳng được gì, con quỷ này giống như không hề tồn tại, cũng không có bất cứ manh mối nào chứng minh ở đây có quỷ.

Nhưng chắc chắc, nó vẫn còn ẩn nấp đâu đây, dù ban ngày nó không xuất hiện, nhưng nửa đêm sẽ ra tay gϊếŧ người, nếu không tìm được, thì người tiếp theo phải chết, sẽ là bất cứ ai trong số chúng tôi.

Nghĩ kỹ lại thì nó sẽ không gϊếŧ tôi và Vương Vũ, vì chúng tôi có trong tay sức mạnh có thể đấu với nó, thế nên, trước mắt nó sẽ gϊếŧ người nào yếu nhất.

Chúng tôi biết, chỉ cần màn đêm buông xuống, sẽ chết thêm một người, không có ngoại lệ, vì vậy, căng thẳng hiện rõ trên mặt của từng người. Hôm nay đã là ngày thứ ba, chúng tôi ở trong khách sạn được ba ngày rồi, cả khách sạn như là một nhà tù đáng sợ, nhốt chặt chúng tôi ở bên trong.

“Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi im cho quỷ gϊếŧ sao? Cậu mau nghĩ cách đi…” Dương Á Thịnh nóng lòng, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hy vọng, tôi lắc đầu, nghĩ mãi vẫn không ra được cách nào, chúng tôi đã điều tra không dưới ba lần, nhưng đều không tìm được manh mối nào về quỷ , nhưng con quỷ này cũng không hề biến mất, nó vẫn lảng vảng quan sát chúng tôi, đợi một khi chúng tôi lơ là cảnh giác, nó sẽ lập tức đưa chúng tôi xuống địa ngục.

“Làm sao bây giờ?” Tôi lẩm bẩm trong vô vọng, đã thăm dò rất nhiều lần, mà tôi vẫn chưa tìm được chân tướng, còn số người chết thì vẫn cứ tăng lên.

Tôi lo lắng đi đi lại lại, đêm tới ngày càng gần, tinh thần mọi người cũng căng như dây đàn, lúc này tôi mới chua xót nhận ra, dù có sức mạnh Bá Vương, nhưng tôi không thể nào trăm trận trăm thắng được, gặp phải một con quỷ ẩn mình, tôi cũng hoàn toàn bất lực.

Vì không thấy nó, nên tôi không thể dùng ‘thẻ thủ lĩnh’ được, sức mạnh Bá Vương chỉ có trong mười phút, nếu hết mười phút mà vẫn chưa tiêu diệt được quỷ thì cơ thể tôi sẽ suy yếu, tới lúc đó, muốn đi cũng không đi nổi.

Có thể nói, ‘thẻ thủ lĩnh’ là một con dao hai lưỡi, vì sau khi cho tôi sức mạnh vĩ đại, nó để lại di chứng quá lớn, mà di chứng này ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng của tôi.

“Hiện tại quỷ đang ẩn náu trong khách sạn, vấn đề là khách sạn này quá lớn, nên không biết nó nấp ở đâu? Mà nếu có tìm được thì cũng không biết đối phó thế nào? Hèn chi Trần Phong lại cho chúng ta bảo vật, nếu như không cho, chắc chắn chúng ta sẽ chết rất thê thảm.” Tôi nói ra những gì mình nghĩ.

“Đúng vậy, bây giờ có lẽ không dùng mưu trí để đối phó với quỷ được rồi, nên nghĩ cách tìm cho được nó, rồi tiêu diệt luôn.” Đoan Mộc Hiên lên tiếng.

“Tiêu diệt? Cậu nghĩ gϊếŧ quỷ dễ lắm sao? Bây giờ, cả lớp có tổng cộng cũng chỉ mười bảo vật, trừ bảo vật của tớ ra thì có cái nào đối phó được với quỷ đâu.” Vương Vũ bất bình.

“Của tớ có thể, đây là ‘bức tranh quỷ’, chỉ cần xếp nó lại theo đúng trình tự thì lập tức có thể triệu hồi quỷ, mỗi một tờ trong bức tranh này đều đang phong ấn một đầu quỷ, mà bức tranh của tớ có tổng cộng hai mươi sáu tờ, chính xác là tớ có thể sử dụng được hai mươi sáu lần, trước đây tớ đã dùng một lần rồi.” Đoan Mộc Hiên nói rồi đưa ‘bức tranh quỷ’ ra.

Vì đã dùng một lần, nên một tờ trong ‘bức tranh quỷ’ đã bong ra, hiện chỉ còn hai mươi lăm tờ, nhưng bấy nhiêu cũng khiến cho mọi người kinh hãi.

Những ánh mắt tham lam dồn về ‘bức tranh quỷ’ trên tay Đoan Mộc Hiên, trong đó có cả tôi, dù ‘thẻ thủ lĩnh’ của tôi cùng cấp bậc với ‘bức tranh quỷ’ đó, nhưng nếu đúng như lời Đoan Mộc Hiên nói, thì ‘bức tranh quỷ’ lợi hại hơn ‘thẻ thủ lĩnh’ nhiều.

‘Thẻ thủ lĩnh’ để lại tác dụng phụ quá lớn, còn ‘bức tranh quỷ’ thì không, tôi bỗng sực nhớ, sau khi dùng xong, ‘bức tranh quỷ’ sẽ bị xáo trộn, dĩ nhiên Đoan Mộc Hiên sẽ phải sắp xếp chúng lại cho đúng, có thể đó là tác dụng phụ của nó.

Thường thì trong lúc cấp cách, chẳng ai có đủ thời gian để mà xếp lại ‘bức tranh quỷ’ kia, nhưng tôi nhớ rất rõ, lúc đó, chỉ trong có vài giây mà Đoan Mộc Hiên đã hiểu được cách sử dụng ‘bức tranh quỷ’ như thế nào.

Chứng tỏ, Đoan Mộc Hiên cực kỳ thông minh, một người bình thường thì không thể nào giải mã và sắp xếp lại bức tranh nhanh như vậy được.

Đoan Mộc Hiên không hề giấu diếm mà chia sẻ thẳng thắn với mọi người về bảo vật của mình, cũng chẳng lo lắng những ánh mắt thèm muốn xung quanh, vì cậu ấy tin tưởng vào bản thân, dù Đoan Mộc Hiên trông có vẻ ốm yếu, nhưng nổi danh là người bản lĩnh vô cùng. Vào hôm khai giảng, nghe đâu một mình cậu ấy đánh nhau với tám người ở lớp chuyên thể thao, vì bọn họ đã ganh ghét mà gây sự với Đoan Mộc Hiên trước.

Nghe Đoan Mộc Hiên nói xong, Vương Vũ hơi ngượng, nhưng vẫn còn mạnh miệng: “Cho dù là vậy, những bảo vật khác cũng không đối phó với quỷ được, hơn nữa, quỷ sẽ tấn công rất bất ngờ, có ai dự đoán được đâu chứ?”

“Cũng đúng, cho dù đang cầm bảo vật trong tay, muốn gϊếŧ chết quỷ cũng là một việc khó như lên trời, theo tớ biết, hiện tại, bảo vật có thể đả thương được quỷ, chỉ có của Vương Vũ cậu, tớ và Trương Vỹ mà thôi.” Đoan Mộc Hiên lên tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »