Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 238: Sống sót trong gang tấc

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tớ không thấy nữa, nó biến mất rồi.” Tịch Tuyết Lệ trả lời.

“Chúng ta đi tiếp thôi, nó mà quay lại thì tớ sẽ gϊếŧ chết nó.” Vương Vũ gầm gừ, sự tự tin này khiến cho mọi người vô cùng yên tâm, ngay cả tôi cũng thấy khϊếp sợ.

Bao tay của Vương Vũ đúng là có thể đả thương quỷ, đây là một năng lực đi ngược lại quy luật tự nhiên, mà hình như cậu ấy còn được tự ý sử dụng, quả thật là một vũ khí thần kỳ.

Vì Vương Vũ đang rất mạnh nên cũng chẳng ai dám mơ tưởng đến vũ khí của cậu ấy cả, ngược lại, mọi người lại nhìn chằm chằm vào Tịch Tuyết Lệ, dù sao thì cô ấy cũng nhỏ bé yếu ớt, tính tình lại nhu mì, đang sở hữa kính nhìn quỷ.

“Các cậu có ý đồ gì?” Mặt của Tịch Tuyết Lệ trắng bệch, cả người hệt như chú mèo con, lùi vào một góc, lo lắng nhìn mọi người.

“Làm sao thế? Đi tiếp thôi.” Vương Vũ nói như ra lệnh, lúc này, cậu ấy có dáng vẻ của một thủ lĩnh, nhưng tôi không hề phản bác, dù sao thì sự ra sức của cậu ấy cũng là một việc tối đối với tôi.

Chúng tôi tiếp tục đi trong rừng rậm quỷ dị, có Tịch Tuyết Lệ, cùng với bao tay của Vương Vũ, vào lúc nguy cấp, chúng tôi có thể chuyển nguy thành an ngay tức khắc, cuộc hành trình của chúng tôi nhờ vậy mà không có nhiều trở ngại.

“Con quỷ đó vẫn chưa đi nữa hả?” Vương Vũ hỏi Tịch Tuyết Lệ, cô ấy nhìn quanh rồi gật đầu: “Vẫn chưa, nó đang đi bên mép quan sát chúng ta.”

“Bực thật, nhất định phải tìm cách tiêu diệt nó mới được.” Vương Vũ mắng nhỏ, nhìn dáo dác, cậu ấy thừa biết, quỷ vốn thù dai, vừa rồi, cậu ấy đả thương nó, nhất định nó sẽ không bỏ qua.

Tôi kéo Quan Ngọc tránh xa Vương Vũ một chút, chắc chắn lúc này cậu ấy đang là mục tiêu con quỷ kia, nếu đứng gần quá, không chừng sẽ thành người chết thay.

Vương Vũ hơi bực bội, nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ đành dằn xuống.

Lúc chúng tôi đang đi thì những người khác cũng đã bắt đầu vào rừng, tuy có vài người đi riêng, nhưng đa số đi theo nhóm, vì đây là một khu rừng rất nguy hiểm.

Tại một khu vực khác trong rừng, Đoan Mộc Hiên đang quan sát cây cối trước mặt, mỗi cây đều giống nhau như đúc, khoảng hơn mười người cả nam lẫn nữ đang ở sau lưng cậu ấy.

“Đoan Mộc Hiên, chúng tớ trông cậy vào cậu hết, cậu giúp bọn tớ nhé.” Giọng Cao Minh run rẩy vang lên ở phía sau.

“Ừ, yên tâm đi, những thứ nhỏ nhặt này không làm khó được tớ đâu, chỉ cần đi theo tớ, đảm bảo các cậu sẽ không chết.” Đoan Mộc Hiên tự tin lên tiếng trước ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mấy người sau lưng.

“Tớ biết Đoan Mộc Hiên cậu là người đáng tin nhất, cậu lợi hại hơn Trương Vỹ nhiều mà.” Cao Minh nịnh nọt, những người khác cũng nhao nhao hùa theo.

“Trương Vỹ cũng là một đối thủ đáng gờm đó.” Đoan Mộc Hiên nghe Cao Minh nói xong, ngoài dự đoán của mọi người, cậu ấy không hề tỏ ra xem thường, mà còn nói rất nghiêm túc.

“Đi theo tớ nha, tớ đã tìm được một lối mòn nhỏ.” Đoan Mộc Hiên dứt lời liền bước lên phía trước, mấy người Cao Minh vội vàng đi theo.

Ở một chỗ khác, Diệp Nhã Tuyết thoải mái bước đi trong rừng rậm, quan sát xung quanh, ba lô trên lưng không hề cản trở cô ấy, hai mắt đảo không ngừng, rừng rậm tĩnh mịch cho cô cây một cảm giác yên bình thoải mái.

Diệp Nhã Tuyết mỉm cười: “Cũng không tệ, mình rất thích khung cảnh ở đây.” Nói xong, cô ấy xoay người đi tiếp, trên cổ đang đeo một sợi dây gia truyền lấp lánh.

Mặt trời đang từ từ chuyển về phía Tây, khu rừng càng lúc càng lạnh lẽo, chúng tôi vẫn miệt mài đi tiếp, mặt ai nấy cũng đều lo lắng, trên đường đi, tuy cũng có gặp vài tình huống nguy hiểm, lại còn bị quỷ rình rập, nhưng chúng tôi vẫn không hề sợ hãi.

Thế nhưng, đi đã rất lâu rồi mà chúng tôi vẫn chưa tìm thấy khách sạn, điều này khiến chúng tôi lo lắng vô cùng, nếu trước rạng sáng ngày mai, chúng tôi chưa vào được khách sạn, thì tất cả đều phải chết.

Nhưng chưa kịp nghĩ gì nhiều thì trước mặt chúng tôi bỗng xuất hiện một đám quái vật, chúng vẫn còn ở phía xa, nhìn chúng rất giống con người, nhưng thân hình lại gấp khúc, làn da khô quéo, đen sạm giống như được bọc bởi một bộ áo giáp bằng thiếc, tay chân thẳng đờ cứng đơ, khắc hẳn với thân hình ngoằn ngèo, hai tay rũ xuống, từng ngón sắc nhọn.

Cơ thể của chúng quấn đầy băng vải dơ bẩn, nhìn thật kinh tởm, khiến chúng tôi đứng chết trân tại chỗ.

“Cái gì vậy? Là quỷ hay là gì?” Vương Vũ lẩm bẩm.

“Tớ không biết có phải là quỷ hay không nữa, chỉ biết là chúng ta phải chạy nhanh đi thôi.” Nhìn những gì trước mắt, tôi hét lên.

Những sinh vật này giống hệt cương thi, cả người quấn đấy băng vải, da đen quéo hệt như dân Châu Phi ốm đói, tôi không biết chúng thuộc dạng quái vật gì, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì chúng đã điên cuồng xông về phía chúng tôi.

“Chạy mau.” Tôi vội hét rồi kéo tay Quan Ngọc chạy thục mạng, Dương Á Thịnh và Cẩu Hồng Vân cũng sực tỉnh, chạy theo chúng tôi, còn Vương Vũ và những người khác thì đã chạy nãy giờ rồi.

Tình hình vô cùng hỗn loạn, chúng tôi không biết những sinh vật này là gì, chỉ biết cắm đầu mà chạy, trong lúc này, một nữ sinh đã bị chúng tóm được.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết, cổ cô ấy bị cắn một nhát, tiếp đó, những còn quái vật còn lại đồng loạt xông lên ăn thịt cô ấy, không để lại chút dấu vết gì, tiếng nhai nuốt khiến người ghê rợn.

Những con quái vật này đen đúa, người quấn đầy vải, anh mắt thù hận, tốc độ di chuyển cũng rất nhanh.

“Chúng là gì vậy? Bảo vật cũng vô dụng sao?” Một nữ sinh thốt lên đầy tuyệt vọng.

“Chúng là cương thi sao?” Dương Á Thịnh hô lên.

“Chắc chắn không phải là cương thi, cương thi sẽ nhảy tưng tưng, nhưng cậu nhìn bọn chúng đi, chạy như bay vậy.”

“Chạy nhanh lên đi, giờ không phải lúc nói chuyện.” Tôi hét toáng, kéo Quan Ngọc chạy băng qua rừng rậm, những con quái vật đen đúa này quả là đáng sợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »