Chương 235: Trắng bệch

Vào lớp, mấy người Quan Ngọc đang chờ tôi, thẻ thủ lĩnh trong tay tôi vẫn xám xịt, chắc là vẫn chưa dùng lại được, bảo vật nào cũng có những điểm yếu nhất định.

Có được năng lực Bá Vương chỉ trong mười phút, mà cơ thể lại bị suy nhược rất nặng, sau mỗi lần sử dụng, lại cần thời gian hồi phục, hiện tại tôi vẫn chưa biết lần tiếp theo là bao lâu nữa.

Tôi đã dùng thẻ thủ lĩnh một lần, như vậy, chỉ còn chín lần nữa thôi.

“Phải chi ngày nào cũng bình yên giống hôm qua.” Quan Ngọc cảm thán.

“Bình yên cũng có cái giá của nó.” Vương Chính vừa chơi điện thoại vừa đáp, hiện tại chúng tôi đều ngồi chung với nhau, tạo thành một nhóm, mà Vương Chính đang ngồi cạnh tôi.

“Trò chơi lại sắp bắt đầu nữa rồi, chúng ta nên tính toán trước thì hơn.” Vương Chính hưng phấn đề nghị, tôi nhìn cậu ấy, bực bội nói: “Cậu thích chết lắm sao?”

“Trước sau gì cũng phải chết, chi bằng đi trước một bước.” Vương Chính dửng dưng.

“Tốt nhất cứ đợi xem đợt bỏ phiếu là gì cái đã.” Tôi thờ ơ đáp.

Điện thoại của chúng tôi gần như đổ chuông cùng một lúc, sau đó, mọi người đồng loạt mở tin nhắn ra xem.

‘Chọn một trong hai lựa chọn sau đây, nếu số phiếu bằng nhau thì đồng thời thực hiện:

Lựa chọn thứ nhất: từ giờ tới rạng sáng mai, người nào gϊếŧ được một người khác thì sẽ sống sót.

Lựa chọn thứ hai: cả lớp tham gia khám phá khách sạn ma.’

“Lại là một đợt bỏ phiếu khó khăn, có vẻ như Trần Phong muốn xử lý tất cả chúng ta.” Vương Chính khó chịu lên tiếng.

“Đúng vậy, quá khó để lựa chọn.” Tôi đọc xong tin nhắn cũng thốt lên, lựa chọn nào cũng rất tàn nhẫn, hiện giờ lớp học còn có ba mươi mốt người, chỉ cần không cẩn thận, có thể sẽ chết thêm hai mươi người nữa cũng không chừng.

“Chỉ có cách chọn lựa chọn thứ hai thôi, dù không biết khám phá khách sạn ma là thế nào, nhưng trước mắt, không thể không chọn, trừ khi chúng ta muốn tự gϊếŧ lẫn nhau.” Vương Chính nhìn điện thoại, rồi phân tích tỉ mỉ.

“Nếu chọn lựa chọn thứ nhất, lớp chúng ta sẽ chết ít nhất là một nửa, chưa kể những người không dám gϊếŧ người, hay là gϊếŧ nhiều hơn một người, có khi là hơn nửa lớp.”

“Đúng, chúng ta không còn lựa chọn nào khác nữa rồi." Tôi nghiêm túc nói, sau đó, cầm điện thoại lên, bắt đầu bỏ phiếu, những người khác cũng vậy, cứ thế, đợt bỏ phiếu nhanh chóng kết thúc.

Đa phần mọi người đều chọn lựa chọn thứ hai, nhưng lựa chọn thứ nhất vẫn có vài phiếu, tôi không hiểu tại sao lại có người điên rồ như vậy.

Vừa có kết quả, một bản đồ vệ tinh liền được gửi tới điện thoại của chúng tôi, trên đó khoanh tròn đánh dấu ‘x’ vào một vị trí, sau đó, Trần Phong bắt đầu thông báo:

‘Quy tắc của trò chơi khám phá khách sạn ma như sau:

Trước sáng ngày mai, mọi người phải tìm được khách sạn trên bản đồ, nếu không tìm được, tất cả đều chết.

Sau khi vào khách sạn rồi thì không ai được phép ra ngoài.

Điều kiện chiến thắng: ở trong khách sạn đủ ba mươi ngày, hoặc phải đánh bại được chủ khách sạn, trong thời gian này, sẽ không có đợt bỏ phiếu mới.’

‘Một tháng lận đó, trò chơi lần này lâu thật.” Đọc xong tôi liền thốt lên.

“Liệu còn có bao nhiêu người sống sót ra được khỏi khách sạn nhỉ?” Vương Chính cười lạnh, sau đó mới bình tĩnh phân tích: “Chắc chắn trong khách sạn có quỷ, lúc đó, e là chỉ có những người có bảo vật mới có thể phản kháng.”

“Cũng đúng…” Tôi lẩm bẩm, nhìn điện thoại trong tay, dù sao thì một tháng này, cũng xem như là thời gian cho chúng tôi nghỉ mệt.

“Chỉ cần vào được khách sạn, thì sẽ được sống thêm một tháng, dù sao cũng là chuyện tốt.” Dương Á Thịnh tiếp lời.

“Nhìn vị trí trên bản đồ, hình như là…” Cẩu Hồng Vân bỗng lên tiếng.

“Cậu biết sao?” Mắt tôi sáng lên hỏi Cẩu Hồng Vân.

“Tớ từng nghe kể, đây là một khách sạn năm sao nằm sâu trong núi, chủ khách sạn là một tỷ phú, nhưng có mấy chuyện ma quái xảy ra, nên hình như chủ khách sạn đã chết rồi.” Cẩu Hồng Vân ngập ngừng.

“Dù sao thì chúng ta cũng phải tìm thêm chút thông tin, không thừa đâu.” Tôi nhắc Dương Á Thịnh.

“Không thành vấn đề, nhất định tớ sẽ điều tra rõ ràng.” Dương Á Thịnh tự tin, sau đó, cậu ấy đi theo Vương Chính ra ngoài, còn những người khác, dù lòng dạ rối bời nhưng rồi cũng rời đi.

“Bây giờ đã có bảo vật trong tay nên mọi người cũng đỡ sợ rồi.” Quan Ngọc nói nhỏ.

Tôi lắc đầu thật nhẹ rồi giải thích: “Bảo vật có thể đối phó được với quỷ, nhưng không đối phó được với con người.”

“Ý của cậu là sẽ có người phá chúng ta sao?” Quan Ngọc hoang mang.

“Chỉ mong là không có.” Tôi đáp lại, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Vương Vũ, bao tay trên tay phải của cậu ấy nhắc nhở tôi rằng, hiện tại, cậu ấy mạnh hơn tôi.

Chúng tôi dùng cả buổi sáng để điều tra về khách sạn trên bản đồ, thật sự thì nó rất gần chỗ chúng tôi, trong một khu rừng ở ngoại thành, muốn đến đó cũng chẳng khó khăn gì, vấn đề là khách sạn này đã bị bỏ hoang từ lâu, không có đường vào, nên chúng tôi phải đi bộ.

Thế nên chúng tôi quyết định khởi hành sớm, sợ là chậm trễ một phút thôi cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi về nhà, cũng không có gì khác trước, ba tôi vẫn chưa về, hiện tại, quan hệ giữa tôi và ba ngày càng xa cách, nhất là sau khi tôi bị vướng vào lời nguyền, thì gần như tôi không nói chuyện với ba.

Nhìn tấm ảnh quen thuộc trong phòng ngủ, tôi không khỏi sững sờ, trong đó, những gương mặt tái mét ngày càng nhiều, thậm chí, có cả vài người tôi không hề quen biết.

Đó là những người trong nhóm của Tôn Chí Cường bị kéo vào lời nguyền, thật không ngờ họ cũng xuất hiện ở đây, đúng là đáng sợ. Tôi rất tò mò, rốt cuộc là có năng lực cỡ nào mới có thể chi phối được toàn bộ như vậy?

Quỷ có thể làm được thật sao? Gϊếŧ người tùy ý, còn tạo ra bảo vật, dù là chuyện gì, năng lực của kẻ chủ mưu cũng mạnh tới mức không gì có thể so sánh nổi.

Tôi biết, lần đi này vẫn chưa rõ sống chết, nhưng tôi đã không còn lựa chọn nào khác nữa, do dự một lát, tôi quyết định không để lại thư từ gì, mà xoay người đi luôn.

“Giờ chỉ hy vọng sẽ được sống sót trở về thôi.” Tôi khẽ thở dài, sau đó dứt khoát bước ra ngoài, Quan Ngọc đang đợi tôi ở cửa, mắt vẫn còn ửng đỏ, chắc là vừa mới khóc.

Bên cạnh Quan Ngọc, Dương Á Thịnh và Cẩu Hồng Vân cũng vậy, mọi người đều có chung một nỗi sợ, sợ rằng đi rồi sẽ không quay về được nữa, thế nên họ đều đã nói lời từ biệt với người thân.

Quan Ngọc vừa nhìn thấy tôi thì đã lao ngay đến, sau đó, ôm tôi khóc nức nở.

“Tớ vừa chào mẹ tớ, nói dối rằng tớ đi du lịch, vậy mà mẹ cũng tin, lại không hề cấm cản nữa, đúng là kỳ lạ.”

“Không có gì lạ cả, đó là tác dụng của người nhặt xác, trong mắt những người bình thường, chỉ sợ chúng ta không hề tồn tại.” Tôi lạnh lùng, sau đó nhìn mọi người, nghiến răng nói tiếp: “Đi thôi…”

Dứt lời, Dương Á Thịnh và Quan Ngọc im lặng đi theo tôi, sau đó, chúng tôi đón hai chiếc taxi đi đến ngoại thành, ngồi trong taxi, tôi nắm tay Quan Ngọc hỏi: “Cậu mang đủ đồ rồi chứ?”

“Ừ, vài thứ đồ dùng cá nhân với một ít tiền.” Mặt Quan Ngọc vẫn trắng bệch, có vẻ như vẫn còn rất xúc động.