Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 234: Tai họa bắt đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên bao tay này có ký hiệu của quỷ, cậu ấy cứ đeo nó trên tay như vậy, xung quanh ai cũng nhìn cậu ấy đầy ngưỡng mộ, đây chính là bảo vật vũ khí, cộng thêm sức khỏe sẵn có, Vương Vũ không khác gì hổ mọc thêm cánh.

Tôi chau mày, bắt đầu phiền phức rồi đây, bây giờ Vương Vũ đã có bảo vật, nếu muốn đối phó với tôi, chỉ sợ tôi cũng khó mà chống lại được, dù tôi có ‘thẻ thủ lĩnh’, nhưng tác dụng phụ của nó lại quá lớn.

Lúc tôi đang miên man suy nghĩ, dưới lầu vang lên một tiếng hét chói tai, cùng với rất nhiều tiếng rơi vỡ, vài người ngồi gần cửa sổ vội nhìn ra ngoài, sau đó, mặt các cậu ấy tái đi.

Tôi cũng vội đi tới cửa sổ gần nhất, lúc này, tôi mới nhìn thấy, trên mặt đất có một thi thể, là một nữ sinh lớp chuyên lý, người mà tôi từng gặp.

Cô ấy nhảy qua cửa sổ rơi xuống mà chết, nhìn vị trí này, là rơi từ lớp chuyên lý, như vậy, lời nguyền đã tới lớp chuyên lý rồi, cái chết này chẳng qua cũng chỉ là khởi đầu mà thôi.

Sát vách lớp tôi, lớp chuyên lý đã bắt đầu chấn động, dù đã ngăn cách bởi một bức tường, tôi vẫn cảm nhận được. Lớp chuyên văn của chúng tôi nằm ở cuối hành lang bên trái, mà lớp chuyên lý thì sát bên, tiếp theo là lớp chuyên hóa, còn lớp chuyên toán thì ở lầu dưới.

“Đi thôi.” Giọng tôi khàn đặc, sau đó, kéo Quan Ngọc đi từ từ qua lớp chuyên lý, chúng tôi không vào trong, mà chỉ đứng nhìn qua cửa sổ, cả lớp chuyên lý đang náo loạn.

Bất kể là nam hay nữ, đều la hét ầm ĩ, cả lớp chuyên lý giống như đang gặp phải ngày tận thế, giống hệt như lớp chúng tôi lúc trước, quan sát một lúc, tôi khẽ lắc đầu: “Chúng ta đi thôi, bây giờ bọn họ cũng đã giống chúng ta rồi.”

"Ừ." Quan Ngọc tái mặt nói, sau đó, cô ấy kéo tôi đi khỏi.

Sau khi trở về lớp, tôi lấy ‘thẻ thủ lĩnh’ ra, Quan Ngọc cũng cầm con búp bê gỗ trên tay.

“Bảo vật của cậu, nếu tớ đoán không nhầm, thì là bùa hộ mệnh, dù nó sẽ hao mòn, nhưng lại rất hợp với cậu.” Tôi nhìn con búp bê gỗ trong tay Quan Ngọc rồi mở lời.

“Ừ.” Quan Ngọc ngắm nghía rồi mỉm cười.

“Bây giờ, lớp chúng ta đã khác trước rồi, nhiều người đã mạnh hơn xưa, nên hiện tại, đừng động chạm tới ai hết, nên qua lại hòa nhã với tất cả.” Tôi nhắc nhở, sau nhiều việc xảy ra, tôi đã rút kinh nghiệm.

Thế lực trong lớp đang xáo trộn, tôi khiêm tốn một chút cũng tốt hơn, để vượt qua được tất cả các trò chơi sinh tử, sống sót thành công, thì cẩn thận một chút cũng không thừa.

Trong lớp học, những người tìm được bảo vật vẫn đang khoe khoang, còn những người không tìm được, thì mặt mày ủ rũ, có nhiều nơi quá nguy hiểm, nên dù bảo vật có quý giá đến đâu, bọn họ cũng không dám đi.

Người có bảo vật, dù là nữ sinh, cũng đã có thể tự đối phó được với quỷ, vì vậy, có thể nói, thực lực của lớp chúng tôi đã được tăng lên.

Lúc này, tôi lại nhìn thấy một cảnh tượng khó chịu.

Triệu Thần Hách mang một gương mặt giả tạo đứng đối diện với một nữ sinh, người này là Lâm Nguyên, không được xinh đẹp cho lắm, mặt lại đầy tàn nhang.

“Thật sự người trong lòng tớ chính là cậu.” Triệu Thần Hách ngọt ngào, hiện tại, cậu ấy không có địa vị gì trong lớp, dù có dựa vào Vương Vũ, nhưng Vương Vũ cũng chẳng coi trọng cậu ấy cho lắm.

“Thật sao… cậu thích tớ thật sao?” Lâm Nguyên mừng rỡ, nói không nên lời.

“Đúng vậy, tớ bị cậu cuốn hút từ lâu rồi.” Mặt của Triều Thần Hách đầy giả tạo, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào bảo vật trên tay Lâm Nguyên.

Bảo vật của Lâm Nguyên là một khối ngọc bội, trên ngọc bội khắc phù văn cổ, vừa nhìn đã biết đây không phải là một bảo vật tầm thường.

“Nếu vậy thì tớ đồng ý.” Lâm Nguyên vui mừng, tốt xấu gì Triệu Thần Hách cũng cao ráo đẹp trai, dù trong lớp chỉ có vài nữ sinh thầm mến, nhưng chắc chắn, trong đó có Lâm Nguyên.

“Tốt quá, tớ sẽ yêu thương cậu cả đời, còn khối ngọc này, để tớ giữ giúp cậu nhé.” Triệu Thần Hách cố gắng kìm nén sự vui mừng, tham lam nhìn khối ngọc bội không tời mắt.

“Không được, trừ phi cậu thề là cậu thật lòng với tớ.” Lâm Nguyên đáp lại.

“Tớ rất thật lòng với cậu, thề có trời đất làm chứng.” Triệu Thần Hách lập tức thề thốt.

“Ai mà tin cậu chứ.” Lâm Nguyên cũng không phải quá ngốc, sau đó, cô ấy chần chừ nói tiếp: “Để xem biểu hiện của cậu ra sao đã, mong là cậu không làm tớ thất vọng.”

“Tất nhiên rồi.” Triệu Thần hách đành trả lời, có điều, khóe miệng đang nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh.

Tôi thu lại ánh mắt, tôi rất xem thường hành động của Triệu Thần Hách, nhưng không thèm quan tâm nữa, trong lớp đang có nhiều chuyện đáng lo hơn. Hiện tại, tôi, Vương Chính, Cẩu Hồng Vân, Quan Ngọc đã có được bốn bảo vật, trong đó, thẻ thủ lĩnh của tôi là mạnh nhất.

Tiếp theo là búp bê gỗ của Quan Ngọc, còn ví tiền của Cẩu Hồng Vân và bút của Vương Chính có vẻ như không mạnh cho lắm, nhưng chắc vẫn sử dụng được, tất cả chỉ bấy nhiêu.

Còn bao tay của Vương Vũ có công dụng thế nào, tôi không rõ, cũng như những bảo vật khác trong lớp vậy, tôi không tài nào hiểu hết, trong số đó, bảo vật của Đoan Mộc Hiên rất mạnh, tôi đã tận mắt nhìn thấy cậy ấu dùng tranh quỷ để triệu hồi đầu quỷ.

Chứng tỏ, bảo vật đó không yếu, may là tôi và Đoan Mộc Hiên không phải đối đầu với nhau, đã vậy, cậu ấy còn là người đã đưa tôi về đây.

Cả một buổi chiều, tôi cố gắng tịnh dưỡng, nhưng tác dụng phụ của thẻ thủ lĩnh vẫn chưa hết, hiện tại, tôi còn rất yếu.

Hôm nay, không có người nào chết cả, chuyện này nghe rất bình thường, nhưng đối với chúng tôi, đó là một niềm vui xa xỉ.

Tình trạng suy yếu của tôi đến tận ngày hôm sau mới hết, buổi sáng khi rời khỏi giường, tôi thấy cơ thể của mình đã bắt đầu hồi phục, khỏe mạnh như mọi ngày. Sau đó, tôi lấy thẻ thủ lĩnh cất vào ví tiền, và cả la bàn Thái công nữa, hiện tại, đây là toàn bộ vũ khí của tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »