Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 233: Lời nguyền ở lớp chuyên lý

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Được rồi, cậu đừng buồn nữa.” Quan Ngọc an ủi tôi.

“Đúng là vô dụng.” Tôi tức giận, giọng khó chịu, tôi quá yếu ớt, đừng nói so với Vương Vũ, cho dù là một người bình thường nhất, tôi cũng không bằng.

Tuy ‘thẻ thủ lĩnh’ có sức mạnh rất lớn, nhưng lại tiêu hao sức lực quá nhiều, vì thế cho nên hiện giờ, tôi chẳng khác gì tàn phế.

Nằm trên giường một lúc, tôi lại cố gắng đứng lên, cả người tôi đau nhức, vô cùng khổ sở. Ngay lúc này, Dương Á Thịnh và Cẩu Hồng Vân đến.

“Lão đại, cậu không sao chứ?” Dương Á Thịnh hỏi.

“Cậu nhìn xem tớ có giống không sao không?” Tôi cười khổ.

“Được rồi, tớ mang tới cho cậu một tin tốt đây, tớ và bạn gái tìm được bảo vật rồi.”

“Là gì vậy?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi.

Cẩu Hồng Vân từ từ lấy trong túi ra một cái ví tiền hình đầu lâu, nhẹ nhàng đưa cho tôi.

“Đây là cái gì?” Tôi tò mò nhìn ví tiền, nó được làm rất tinh tế, hoa văn được khắc tỉ mỉ, nhìn hơi quái dị.

Nhưng, điều khiến tôi thắc mắc, chính là số tiền trong ví, chúng không phải tiền thật, mà là tiền âm phủ, trên tờ tiền vẽ hình hắc bạch vô thường, mỗi tờ trị giá lên tới một triệu.

“Cái ví tiền này chắc có tác dụng đó.” Tôi nhìn ví tiền đầu lâu rồi nói. Tục ngữ có câu, có tiền sai khiến được quỷ ma, số tiền âm phủ trong này, không chừng lại có hiệu quả.

Đương nhiên, tôi cũng không biết tác dụng cụ thể của nó, không phải bảo vật nào cũng biết được cách sử dụng ngay, như cái ví tiền kì quái này, tôi vốn không biết dùng thế nào.

“Trả lại cho cậu.” Tôi nhẹ nhàng đưa ví tiền hình đầu lâu lại cho Cẩu Hồng Vân, sau đó nhắm mắt lại, tôi thực sự cảm thấy rất mệt mỏi.

“Tiếc là tớ vẫn chưa tìm được bảo vật của mình, dù biết Dạ Minh thôn ở đâu rồi, nhưng vẫn không dám đi, bởi đó chính là thôn quỷ.” Dương Á Thịnh tiếc nuối.

“Nếu bảo vật của cậu được để ở một nơi nguy hiểm như vậy, thì chắc chắn sẽ rất mạnh, nhưng hiện tại cũng không cần phải mạo hiểm như thế, nguy hiểm lắm.” Tôi lắc đầu nói.

“Đành vậy.” Dương Á Thịnh thất vọng nói.

Trưa nay, tôi không quay lại lớp, tác dụng phụ của ‘thẻ thủ lĩnh’ khiến tôi không nhấc nổi người, tôi cảm thấy mệt mỏi, tình trạng này kéo dài tới tận tối.

Lúc này tôi mới đỡ hơn một chút, tuy nhiên, mặt mũi vẫn còn tái nhợt, đau nhức khắp người, Quan Ngọc dìu tôi về lớp.

Lúc này, trong lớp vẫn đang ồn ào, những người đã tìm được bảo vật đang vui vẻ nói chuyện, còn những người chưa tìm được thì mặt mày biến sắc, có nữ sinh còn khóc nức nở.

“Xem nè, đây là bảo vật tớ tìm được đó.” Lưu Cao Kỳ ôm một con gấu bông nhỏ, khoe với mấy nữ sinh khác.

“Chúc mừng cậu, nhưng con gấu nhỏ này có tác dụng gì?” Từ Nhã Nam nhìn Lưu Cao Kỳ bằng ánh mắt đầy ghen tỵ, sau đó, nhịn không nổi liền hỏi.

“Tớ cũng không biết nữa, nhưng chắc là dùng được, đừng quên đây chính là bảo vật để đối phó quỷ.” Lưu Cao Kỳ đắc ý, còn những nữ sinh không tìm được bảo vật, vừa hâm mộ, lại vừa ghen tỵ, nhìn cô ấy chằm chằm, khiến cô ấy vô cùng ra vẻ.

Không phải ai cũng tìm được bảo vật, trong lớp, hơn một nửa vẫn chưa có, khiến vài người ít ỏi có được bảo vật liền trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.

“Lưu Cao Kỳ, lúc cậu không cần dùng tới, có thể cho tớ mượn được không, một lần thôi?” Một nữ sinh hỏi đầy hy vọng.

“Khó lắm, hiện tại mỗi bảo vật đều có một nguồn năng lượng nhất định, lại giới hạn số lần sử dụng, dùng một lần sẽ mất đi một lần.” Lưu Cao Kỳ lắc đầu từ chối, chính xác, mỗi bảo vật đều có một nguồn năng lượng nhất định.

Bảo vật của mỗi người, dù công dụng nhiều hay ít, đều sẽ bị hao mòn, sau khi sử dụng hết số lần quy định, nó sẽ biến mất, vì vậy, Lưu Cao Kỳ rất quý trọng.

“Cậu thương xót tớ đi mà." Nữ sinh này năn nỉ Lưu Cao Kỳ, ánh mắt đầy tội nghiệp, khiến Lưu Cao Kỳ rất thỏa mãn.

“Được rồi, nếu cậu gặp nguy hiểm, tớ sẽ giúp cậu một lần.” Lưu Cao Kỳ đồng ý, sau đó, những người xung quanh đều coi cô ấy như một ngôi sao, bắt đầu vây quanh.

Đây cũng không phải là chuyện hiếm thấy, sau khi bước vào lớp, rất nhiều ánh mắt cũng đều dồn về phía tôi.

“Trương Vỹ, bảo vật của cậu là gì vậy?” Một nữ sinh hỏi.

“Đúng vậy, bảo vật của cậu là gì?” Một người khác cũng nhao nhao.

“Không nói được.” Tôi lạnh lùng đáp lại, dứt lời, tôi khẽ ho vài tiếng, rồi về chỗ ngồi, lúc này, Vương Chính cũng đi tới.

“Chắc chắn bảo vật của cậu rất mạnh, đúng không Trương Vỹ.”

“Cứ cho là vậy đi, nhưng bảo vật mạnh cũng không dễ sử dụng đâu.” Tôi cười khổ.

“Tớ nghĩ, bảo vật mạnh đến đâu cũng phải có điểm hạn chế, nếu không thì đã thành vô địch rồi.” Vương Chính tiếp lời.

“Bảo vật của cậu là gì?” Tôi hỏi Vương Chính.

Vương Chính gượng cười chìa tay ra, trong tay cậu ấy là một cây bút, nắp bút là một cái đầu lâu nhỏ, toàn bộ đều màu trắng, nhìn cũng rất ma mị.

“Đây là...” Tôi thấy Vương Chính cũng đang chần chừ.

“Đây là bảo vật của tớ, tác dụng cụ thể là gì, tớ cũng không rõ, nhưng mong là không phải dùng đến nó.” Vương Chính cười buồn, sau đó, như sực nhớ điều gì, cậu ấy vội nhắc tôi: “Đúng rồi, cậu nên chú ý đề phòng Vương Vũ.”

“Tại sao?” Tôi thắc mắc.

“Bảo vật của chúng ta, đều chỉ là vật hỗ trợ, nhưng của Vương Vũ lại khác, trong lớp, mọi người đều biết, duy chỉ có bảo vật của cậu ấy là vũ khí.” Vương Chính nghiêm túc đáp lại.

“Vũ khí?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Ừ, chính là một dạng vũ khí, khác hẳn với các bảo vật khác, vừa có thể đeo được lên người, vừa có thể chống lại được quỷ.” Vương Chính hâm mộ xác nhận.

“Thật sao?” Tôi ngạc nhiên, cho dù là ‘thẻ thủ lĩnh’ của tôi, cũng không phải là vũ khí, vậy mà Vương Vũ lại có được loại bảo vật này, đúng là không ngờ.

Tôi không kìm được nhìn về phía xa xa, chỗ của Vương Vũ rất náo nhiệt, lúc này, có rất nhiều nam sinh vây quanh cậu ấy, mà trên tay phải của cậu ấy, có thêm một cái bao tay màu xanh.
« Chương TrướcChương Tiếp »