Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 223: Làm cha

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cái chết của Lý Mạc Phàm là minh chứng rõ ràng nhất, tôi dùng mọi cách để cứu cậu ấy, nhưng cuối cùng, bản thân tôi cũng xém bị liên lụy.

“Lớp chúng ta đông người như vậy, sao cậu lại chọn hợp tác với tớ? Muốn có cả tiền lẫn quyền, thì chắc chắn Vương Vũ mới là lựa chọn tốt nhất.” Tôi hỏi Vương Chính.

“Cậu nói không sai, nếu xét về tài lực thì trong lớp mình, cậu không hề nổi trội, nhưng xét về mưu trí, chỉ có Đoan Mộc Hiên mới có thể vượt qua cậu thôi.” Vương Chính thẳng thắn.

“Cho nên cậu mới muốn hợp tác cùng với tớ, cùng nhau đối phó với những người còn lại?” Tôi tỏ ra thắc mắc hỏi lại Vương Chính, không ngờ, cậu ấy lại nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, chúng ta hợp tác, cố gắng để nhóm chúng ta đều sống, những người khác, sống hay chết chúng ta không quản được.”

“Cậu nói đúng.” Tôi vỗ vỗ tay, Vương Chính tính toán rất rõ ràng, cũng rất bình tĩnh, dù lời nói hơi vô tình, nhưng đối mặt với cái chết, tình cảm bạn bè có tính là gì đâu chứ, giống như Triệu Minh vậy, cũng vì sống sót, mà nhẫn tâm đẩy Lưu Thiên vào chỗ chết đó thôi.

“Cậu đồng ý?” Vương Chính vui mừng hỏi tôi.

"Chưa, nhưng cậu cũng rất có bản lĩnh đó, biểu hiện của cậu trong ‘cuộc đua sinh tử’ lần trước, tớ đã thấy rõ.” Tôi nói với Vương Chính, mặc dù Vương Chính không tham gia nhiều trò chơi sinh tử bằng tôi, nhưng cũng chưa từng thất bại.

Xét về khía cạnh nào thì Vương Chính cũng là một lựa chọn tốt, hơn nữa, tôi cảm thấy nhóm của tôi cũng chưa đủ mạnh, cần củng cố thêm.

“Vậy thì cậu đồng ý đi, nhất định tớ sẽ không liên lụy gì tới cậu đâu.” Vương Chính tiếp tục thuyết phục tôi.

“Được rồi, tớ đồng ý, chỉ cần cậu không gây phiền phức cho tớ, còn lại không thành vấn đề.” Tôi đồng ý với Vương Chính, trong lớp, cậu ấy là một thế lực độc lập, lại không có thù oán gì với ai, vì vậy, tôi cũng không lo cậu ấy là nội gián.

Nếu là người khác, chắc chắn tôi sẽ suy xét kỹ càng, dù sao trong lớp này, mọi người đều nghi kỵ lẫn nhau, ngay cả tôi cũng vậy.

“Vậy thì tốt quá, nhất định tớ sẽ nghe theo cậu.” Vương Chính vui mừng.

Bên cạnh, Dương Á Thịnh hừ lạnh, cậu ấy hơi khó chịu, nhưng cũng chẳng nói gì, Cẩu Hồng Vân bên cạnh đang ghì vai cậu ấy lại, dường như đang ngăn cản cơn giận của Dương Á Thịnh.

Đúng lúc này, Diệp Nhã Tuyết đi tới, cô ấy nhìn chúng tôi hơi ganh tỵ, mắt đảo nhanh một vòng, trong đầu chắc đang nghĩ gì tới điều gì không hay cho lắm.

“Trương Vỹ, cậu dám phản bội tớ…” Diệp Nhã Tuyết hét lên, căn:tin đang rất đông người, ai cũng đang ăn cơm, tiếng hét của Diệp Nhã Tuyết khiến mọi ánh mắt dồn về phía tôi.

Khi nhìn thấy tôi đang ôm ‘hoa khôi giảng đường’ trong lòng, còn Diệp Nhã Tuyết cũng là ‘người tình trong mộng’ của cả trường, thì ai ai cũng ‘ồ’ lên đầy kinh ngạc.

“Đây chẳng phải là Diệp Nhã Tuyết lớp chuyên văn sao? Sao lại đi tranh giành tình nhân chứ?”

“Trời ạ, sao bất công vậy, ăn trong chén mà còn nhìn trong nồi, toàn là người đẹp.”

“Thằng nhóc này là ai mà to gan như vậy?”

Lúc này, Diệp Nhã Tuyết giống như một người cợ bị chồng mình ruồng bỏ, đứng trước mặt tôi khóc sướt mướt, ánh mắt của cô ấy khiến bất cứ ai nhìn thấy đều phải đau lòng.

"Diệp... Nhã... Tuyết." Quan Ngọc trợn mắt rời khỏi lòng tôi, ánh nhìn lạnh lẽo, tôi vội kéo tay cô ấy lại, sợ cô ấy nổi điên, đánh nhau với Diệp Nhã Tuyết thì tôi xấu hổ đến chết mất.

“Diệp Nhã Tuyết, cậu vừa vừa phải phải thôi.” Tôi đành lớn tiếng khiển trách cô ấy.

Mà lúc này, Diệp Nhã Tuyết diễn y như thật, đôi mắt chùng xuống, cả người run rẩy, lấy tay chỉ vào tôi, giọng nức nở:

“Đồ vô lương tâm, chẳng lẽ cậu đã quên cậu hứa gì với rồi sao?”

Mặt cô ấy tái nhợt như một tờ giấy trắng, giống như chịu đả kích rất lớn, cô ấy hét vào mặt tôi: “Tớ quả thật quá ngu rồi, lúc trước cậu nói sẽ yêu tớ cả đời, tớ cũng đã trao thân cho cậu, cậu còn vui vẻ với tớ tới mấy lần, vậy mà ngoảnh mặt đi đã tìm người khác, cậu là đồ bạc tình…” Cả người cô ấy run lên giống như sắp ngã, phải công nhận, đúng là một diễn viên trời sinh, hành động của Diệp Nhã Tuyết bây giờ, phải nói rằng vô cùng hoàn mỹ.

“Cậu… cô ấy nói thật sao?" Quan Ngọc run rẩy chất vấn tôi, đôi mắt đau thương và ngờ vực.

“Cậu ấy nói gì cậu cũng tin sao?” Giừo tôi mới phát hiện, Quan Ngọc quá ngây thơ, người khác nói gì cũng tin, Diệp Nhã Tuyết chỉ vừa diễn một màn, mà cô ấy đã tin sái cổ rồi.

“Tớ hỏi cậu, rốt cuộc… là đúng hay không?” Quan Ngọc gằn lạnh.

“Dĩ nhiên là không rồi, cô ấy với tớ đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa.” Tôi mở miệng, bây giờ, dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà, rửa cũng không sạch được.

“Cậu… cậu làm tớ quá thất vọng rồi.” Diệp Nhã Tuyết vô cùng đau đớn, ánh mắt khiến người đau xót. “Cậu thật vô lương tâm.”

“Đừng có điên nữa.” Tôi lạnh lùng liếc cô ấy, sau đó, chán ghét nói: “Tớ nhịn cậu đủ rồi, khó khăn lắm tớ mới có bạn gái, cậu đừng theo phá tớ nữa, rốt cuộc là cậu thích tớ, hay là ghét tớ?”

“Đúng, tớ thích cậu, Trương Vỹ à, cậu đừng quên, trong bụng tớ đang mang đứa con của cậu.” Diệp Nhã Tuyết thẹn thẹn thùng thùng mở miệng, đôi mắt lại giễu cợt nhìn tôi, cô ấy ôm bụng, ánh mắt thâm tình: “Đây là giọt máu của cậu, đã bốn tuần rồi, dù cậu không yêu tớ, nhưng cũng phải trách nhiệm với con của chúng ta chứ, đừng quên, cậu sắp làm cha rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »