Chương 222: Có thai

Cũng như đa số các ghế trống khác trong lớp, không ai tới ngồi ở đây, dù trong hộc bàn có cặp của Tống Thục Hương, nhưng những chiếc cặp vô chủ như thế này, nhan nhản khắp nơi trong lớp.

Những người đã chết đều để lại vô số đồ đạc, ai muốn lấy gì thì lấy, bởi vì hiện tại chẳng ai thèm quản nữa, sau khi tới chỗ của cô ấy, tôi bắt đầu lục lọi tìm kiếm.

Nào là tiền, sách vở, hộp bút... nhưng những thứ này chẳng có ý nghĩa gì với tôi hết, ngay lúc này tôi không sợ bị ‘tử thần’ gϊếŧ, vì danh sách gϊếŧ người trong hôm nay của nó đã hết rồi, ngày mai mới có thể tiếp tục.

Đây là khoảng thời gian ‘tử thần" vô dụng nhất, nhân cơ hội này, tôi phải tìm ra được nó, chỉ có như vậy thì tôi mới có thê thoát khỏi cái chết, nhưng tình hình vẫn không như tôi nghĩ.

Chỗ của Tống Thục Hương vẫn không có ai ngồi, mà cặp của cô ấy cũng không có dấu vết bị mở ra, sách vở cũng chưa từng động tới, chứng tỏ Tống Thục Hương chưa từng quay lại đây, chẳng lẽ cô ấy ở một chỗ khác, cũng không có quy định nào bắt buộc ‘tử thần’ phải luôn có mặt trong phòng học.

Nghĩ vậy, tôi không rét mà run, vì ‘tử thần’ không hề có mặt trong lớp, mà lại có thể nắm rõ mọi hành động của chúng tôi, quá nguy hiểm rồi, thậm chí là khó mà thoát được.

Trò chơi tử thần này ngày càng hiện ra rõ ràng trước mắt tôi, cái tôi phải đối mặt, không chỉ là một ‘tử thần’ do con người giả dạng, mà là một con quỷ biến thành ‘tử thần’, một ‘tử thần’ đích thực.

‘Tử thần’ bình thường có lẽ sẽ có cách đối phó, vì khi nó không gửi tin nhắn, thì cũng chỉ là con người, chỉ cần nó để lộ dấu vết, thì chúng tôi có thể khống chế được nó rồi, thậm chí là gϊếŧ nó.

Nhưng, quỷ thì không như vậy, con người vốn không thể nào chống lại được quỷ. Khi quỷ được chọn làm ‘tử thần’ thì còn nguy hiểm hơn cả việc bốn năm người được chọn làm ‘tử thần’, bởi vì, người chắc chắn sẽ có nhược điểm, còn quỷ thì không.

Tôi kéo Quan Ngọc bước ra khỏi lớp, quỷ chắc chắn đang ở trong lớp này, mà tôi lại không muốn quỷ nghe được cuộc nói chuyện của tôi.

“Không, quỷ chắc chắn có nhược điểm, nếu không thì với sức mạnh của nó, chúng ta đã chết hết rồi.” Tôi không ngừng suy nghĩ, điều quan trọng nhất bây giờ, là tìm cho được ‘tử thần’.

Trước mắt, tôi đã biết ‘tử thần’ là quỷ, nhưng chính xác là ai, thì vẫn không rõ, dù sao thì trong lớp cũng đã chết quá nhiều người.

“Trong trò săn người lần trước, quỷ vi phạm luật chơi nên mới bị tiêu diệt, nên nếu bây giờ chúng ta có thể nghĩ được cách khiến ‘tử thần’ vi phạm quy tắc, không gϊếŧ người nữa, thì có lẽ sẽ tốt hơn.”

“Nhưng lần này đâu có giống, làm gì có cách nào để ‘tử thần’ không gϊếŧ người được chứ?” Quan Ngọc thắc mắc.

“Chắc sẽ có cách thôi, chẳng hạn như bảo cả lớp đổi số điện thoại, không cho ‘tử thần’ biết số của ai nữa, vậy thì nó sẽ không thể gửi tin nhắn được rồi.” Tôi đáp lại.

“Cách này nghe cũng ổn, nhưng chưa chắc đã thành công.” Quan Ngọc hơi lưỡng lự.

“Giờ cũng chẳng còn cách nào nữa cả, đành phải thử thôi.” Quan Ngọc quyết định.

“Chúng ta đi nói với mọi người đi." Dứt lời, tôi kéo cô ấy quay lại lớp, lúc đi ngang qua lớp chuyên lý, tôi bỗng nghe tiếng mọ người reo hò náo loạn, qua cửa sổ, tôi nhìn thấy rõ ràng những gì đang diễn ra.

“Hôn đi… hôn đi… hôn đi.” Một nhóm học sinh hét lên, bị bao vây là một nữ sinh nhỏ nhắn, cô ấy đang mắc cỡ, người này chính là nữ sinh tôi gặp lần trước, là một người đã chết.

Trước mặt cô ấy là một nam sinh ngây ngô, đang chần chừ nhìn cô ấy, sau khi thẹn thùng nhìn nam sinh đó, cô ấy xoay đầu đi, che lại gương mặt tái nhợt, rồi chạy về chỗ ngồi, gục mặt xuống bàn mà khóc.

“Thôi, đừng đùa nữa, mọi người giải tán đi.” Hình như là lớp trưởng lên tiếng, sau đó, cả lớp bắt đầu giả tán, nhìn những hành động kỳ lạ này...

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng, tình hình này giống hệt với lớp chúng tôi lúc trước, e là lời nguyền không chỉ lan ra, mà đã bắt đầu xuất hiện ở lớp chuyên lý rồi.

“Mau rời khỏi đây thôi.” Tôi vội kéo Quan Ngọc ra khỏi hành lang, khi ra đến sân trường rồi, tôi mới dừng lại thở hổn hển, mặt biến sắc: “Hiện tại lớp chuyên lý cũng giống lớp chúng ta rồi, tiêu đời rồi.”

“Lời nguyền của lớp chuyên lý, chắc là từ lớp chúng ta mà có." Quan Ngọc vẫn còn chưa dám khẳng định.

“Có thể vậy, nhưng bây giờ chúng ta cũng chẳng thể cảm thông với bọn họ được, chỉ mong là lớp họ đừng bị giống chúng ta.” Tôi đành nói.

"Ừ." Quan dao đồng tình.

Bây giờ, tôi và Quan Ngọc coi như đã cùng sống cùng chết, tình cảnh hiện tại của chúng tôi, không thể chia sẻ với người thân, cảm giác cô độc này khiến quan hệ giữa chúng tôi càng thêm khăng khít.

“Thôi, không nghĩ nữa, đi ăn cơm thôi.” Quan Ngọc nắm lấy tay tôi đi tới căn:tin. Ở căn:tin, Dương Á Thịnh và Cẩu Hồng Vân cũng đang ăn cơm.

“Lão đại, cậu đến rồi.” Dương Á Thịnh chào tôi.

Tôi gật đầu, lấy một phần cơm, xong cắm đầu mà ăn, Quan ngọc cũng ngồi bên cạnh, vừa ăn tôi vừa nói chuyện với Dương Á Thịnh.

Bỗng Vương Chính đi tới, cậu ấy nghiêm túc nhìn tôi, sau đó, nhẹ nhàng mở miệng: “Trương Vỹ, chúng ta hợp tác đi?”

“Hợp tác? Là sao?” Tôi hỏi lại Vương Chính.

“Hiện tại, trò chơi càng ngày càng khốc liệt, nếu không đoàn kết lại, chắc chắn sẽ chết, nhưng cũng không thể sống sót hết được, vì thế cho nên, chúng ta hợp tác lại đối phó với những người khác, nếu được thì chúng ta đều sống rồi.” Vương Chính đề nghị.

“Họ đều là bạn học của cậu, vậy cũng được sao?” Tôi chất cấn Vương Chính, cậu ấy nhanh mồm nhanh miệng khiến tôi hơi khó chịu, nhưng, cậu ấy nói rất đúng.

Trải qua vô số trò chơi tàn khốc như cờ thú sinh tử, Mora sinh tử, khám phá ngôi nhà ma, săn người... chúng tôi hiểu rõ, chết là điều không tránh khỏi, dù tôi dã cố gắng hết sức, cũng chẳng có ý nghĩa gì.