Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 221: Cái chết đích thực

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chúng tôi suy nghĩ cả buổi chiều mà vẫn không tìm được cách nào điều tra tung tích của ‘tử thần’, hai ngày rồi, chưa có đợt bỏ phiếu nào mới, nhưng ‘tử thần’ vẫn gϊếŧ người theo đúng số lượng đều đều mỗi ngày.

Lúc đầu tôi còn tính dùng số điện thoại này để truy tìm xem ‘tử thần’ đang ở đâu, nhưng người biết chủ nhân của số điện thoại đó cũng đã chết, khiến mọi manh mối đi vào bế tắc.

Thật ra, nếu suy nghĩ thấu đáo hơn thì rõ ràng ‘tử thần’ quá mạnh, từ đầu đến cuối, nó không hề quan tâm tôi hành động thế nào, đến tận bây giờ vẫn chưa thèm, gϊếŧ tôi và Đoan Mộc Hiên, có lẽ vì nó quá tự tin.

Cũng dễ hiểu thôi, tới nay, ‘tử thần’ đã gϊếŧ bốn người rồi mà chúng tôi vẫn không có một chút manh mối nào, nó biến mất không để lại chút dấu vết nào.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt tôi hơi khựng lại, không chút dấu vết... mấu chốt nằm ở đây chăng? Hiện tại cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi, đó chính là, ‘tử thần’ không phải là người trong lớp chúng tôi.

“Rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai?” Trong đầu tôi suy nghĩ không ngừng, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tớ hiểu rồi.”

“Chuyện gì, cậu hiểu gì rồi?” Quan Ngọc hỏi tôi.

“Chúng ta đã bị lừa, có thể ‘tử thần’ không phải là người.” Tôi nghiêm túc nói.

“Không phải là người? Ý của cậu là…” Quan Ngọc nhìn tôi đầy thắc mắc.

“Cậu có nhớ trò săn người lần trước không? Bí Tiểu Vũ và Tô Nhã đột nhiên xuất hiện trong trò chơi đó.” Mắt tôi bình tĩnh, giọng run run: “Chúng ta lại bị qua mặt rồi.”

“Ý của cậu là…” Quan Ngọc vẫn chưa hiểu.

“Là vầy, ‘tử thần’ vốn không phải là người, mà là quỷ, nó cũng giống như Bí Tiểu Vũ và Tô Nhã vậy, đều bị lời nguyền gϊếŧ chết, rồi sống lại thành quỷ.” Tôi bình tĩnh phân tích.

“Cậu nói vậy cũng có lý, dù sao thì ‘tử thần’ là được chọn từ một người trong lớp chúng ta, nhưng cũng không có nghĩa là không thể chọn người đã chết, nói cách khác, trong lớp chúng ta đã xuất hiện một con quỷ.” Quan Ngọc chấn động lên tiếng, cô ấy không thể nào tưởng tượng nổi, ‘tử thần’ đang ở trong lớp này, không phải là người, mà là một con quỷ, hèn chi, ‘tử thần’ lại gϊếŧ người dễ như vậy.

“Vốn dĩ tớ cho rằng kẻ chủ mưu đã giấu điện thoại đi, nhưng nghĩ kỹ lại, làm vậy cũng vô nghĩa, chỉ có một khả năng, đó chính là, ‘tử thần’ không phải là người, mà là quỷ, giống như Bí Tiểu Vũ, cho nên cố gắng tới đâu tớ cũng không thể tìm được bất kỳ dấu vết mà nó để lại.” Tôi nghiêm túc nói.

“Dù là như vậy thật, thì cũng chưa thể tìm được ‘tử thần’, lớp chúng ta chết nhiều người lắm rồi, ai biết là ai trong số họ chứ.” Quan Ngọc bế tắc.

Tôi gật đầu, vẻ mặt cũng chẳng khác gì: “Đúng vậy, cho dù biết thân phận của ‘tử thần’ là gì rồi, nhưng vẫn chưa xác định được chính xác là ai, vì bị nguyền rủa, lớp chúng ta đã chết quá nhiều người rồi, giờ chẳng thê biết được ai là người sống lại rồi biến thành ‘tử thần’, bắt đầu sát hại mọi người.”

“Cũng không hợp lý cho lắm, nếu đã sống lại rồi thì chúng ta phảin nhìn thấy người đó trong lớp chứ, mà tới giờ cũng có thấy ai đâu.” Quan Ngọc phản bác.

“Không hẳn, có thể nó cũng như nữ sinh lớp lý kia, có năng lực che mắt mọi người, khiến chúng ta không thể nhìn thấy được nó.” Tôi suy luận, quỷ vốn có năng lực che mắt người bình thường.

Dù là tạo ra ảo giác hay là khống chế hành động, hoặc cả hai, có vẻ như không có gì mà quỷ không làm được, so với còn người, quỷ tuyệt đối mạnh hơn hẳn, đặt biệt, nó còn có khả năng gϊếŧ người bằng tin nhắn, giống như ‘tử thần’ hiện tại.

Ngẫm lại, một con quỷ mà mình không thấy được, lại có thể nhắn tin để gϊếŧ người, chỉ cần mình sơ sẩy một giây, nó liền đưa mình đưa vào chỗ chết, chẳng lẽ chỉ có ‘tử thần’ mới có năng lực như vậy hay sao?

“Nếu thật vậy thì đúng là đáng sợ.” Quan Ngọc thở dài, ‘tử thần’ vốn được trao cho năng lực của thần, chỉ cần biết số điện thoại của người nào, thì có thể gϊếŧ người đó trong nháy mắt, nhưng nếu như ‘tử thần’ lại là một con quỷ, thì tình hình càng nguy hiểm hơn rồi.

“Bây giờ nhất định phải nghĩ cho được cách xác định ‘tử thần’ là ai, lớp chúng ta đã chết nhiều người như vậy: Trần Phong, Lưu Vũ Tuyền, Tô Nhã, Bí Tiểu Vũ… Trừ Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ đã bị chúng ta tiêu diệt ra, thì những người còn lại đều có khả năng trở thành ‘tử thần’, mà có khi, Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ lại trở lại nữa cũng không chừng.

“Nói như vậy thì chẳng có cách nào rồi, cho dù đã khoanh vùng được ‘tử thần’ nằm trong số những người đã chết, nhưng lớp mình đã chết tới hai mươi mấy người, chứ không phải là một hai người.” Quan Ngọc nói ra những khó khăn trước mắt.

“Nói cách khác, một trong hai mươi mấy là một tỷ lệ nực cười.” Tôi nhìn vào điện thoại, không thể không thừa nhận, hiện tại tôi đang đứng trước một tình thế không lối thoát.

“Cũng chẳng còn cách nào cả, chỉ đành đợi ‘tử thần’ gϊếŧ người tiếp thôi, nếu cứ vậy thì lớp cũng chẳng còn được bao nhiêu người nữa rồi.” Quan Ngọc rầu rĩ.

“Thật phiền phức, chỉ còn cách sử dụng la bàn Thái công thôi.” Tôi lấy la bàn ra rồi vội ngón tay, la bàn Thái công là tà vật, nên không phải vạn bất đắc dĩ, tôi hoàn toàn không muốn dùng đến nó.

Vì mỗi lần sử dụng, tôi phải trả bằng máu, đối với cơ thể gầy yếu của tôi mà nói, mất máu cũng giống như trải qua một kiếp nạn vậy, cắn ngón tay, tôi đặt lên trên mặt la bàn, và hỏi.

Rất nhanh, la bàn thái công bắt đầu hút máu tôi, đến tận khi sắc mặt tôi tái nhợt, trên la bàn mới từ từ hiện lên một ký tự màu máu, ký tự này là ‘nghiền’*.

*Nghiền: là con lăn dùng để xay lúa.

“Nghiền, chữ này có ý gì?” Tôi nhìn ký tự trên la bàn và hỏi tiếp, nhưng lúc này la bàn cũng không hoạt động nữa, giống hệt như lần trước, tôi chỉ nhờ một chữ ‘độc’ duy nhất để tìm được nhược điểm của Tô Nhã.

“Nghiền, có phải nó nhắc đến một người chết do bị nghiền nát không?” Quan Ngọc hỏi.

“Nếu đúng là như vậy... hình như trong lớp chúng ta đâu có ai bị nghiền chết, đúng rồi, trong lần khám phá ngôi nhà ma, Tống Thục Hương đã bị kéo vào tường, đúng là bị nghiền chết rồi.” Tôi vội thốt lên.

“Nếu vậy thì có thể xác định Tống Thục Hương chính là ‘tử thần’ rồi.” Quan Ngọc mừng rỡ reo lên.

“Ừ… nhưng bây giờ vẫn chưa chắc chắn, chúng ta đến chỗ ngồi của cậu ấy tìm kiếm thêm chút manh mối đi.” Tôi kéo tay Quan Ngọc trở về lớp, đi tới chỗ Tống Thục Hương, hiện tại, chỗ này vẫn trống.
« Chương TrướcChương Tiếp »