Chương 219: Cái chết liên hoàn

Trong trò chơi tử thần này, muốn đối phó với ‘tử thần’, chỉ có hai cách, một là tố giác, hai là để mặc nó gϊếŧ người, hiện tại, toàn bộ điện thoại đã nằm trên bục giảng, ‘tử thần’ sẽ không thể gửi tin nhắn đòi mạng được.

Dĩ nhiên, cách này cũng không chắc ăn cho lắm, vì có thể ‘tử thần’ có tới hai cái điện thoại thì sao, thậm chí, vào lúc nghỉ giải lao, nó qua lớp khác mượn điện thoại cũng được vậy.

Tóm lại, chỉ cần ‘tử thần’ gửi tin nhắn đi, thì đó chính là tin nhắn đòi mạng, còn những người khác mà gửi tin nhắn, thì sẽ chẳng có tác dụng gì. Ngay tại thời điểm tôi và Diệp Nhã Tuyết đang ở trên sân thượng...

Một bóng người đột nhiên nhào tới, là một nữ sinh trong lớp chúng tôi, ánh mắt cô ấy đờ đẫn, cả người lao nhanh về phía chúng tôi.

“Cậu sao vậy? Bạch Quang?” Tôi hỏi cô ấy, trong lòng cảm thấy bất an.

Nữ sinh này tên là Bạch Quang, là một người không mấy nổi bật trong lớp. Lớp tôi rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, nhưng không phải ai cũng là hoa khôi, trong đó, người không tiếng tăm nổi bật gì như Bạch Quang cũng rất nhiều.

Bạch Quang chẳng hề nhìn tôi, phớt lờ câu hỏi của tôi, cứ vậy mà chạy. Bao quanh sân thượng là hàng rào bảo vệ, nhưng cô ấy vẫn leo qua.

“Rốt cuộc là cậu bị gì vậy? Bạch Quang?” Diệp Nhã Tuyết bị hành động của cô ấy làm cho sợ hãi, theo bản năng chụp lấy vai của Bạch Quang, nhưng lúc này, sức của Bạch Quang quá mạnh, Diệp Nhã Tuyết vừa mới chụp được đã bị vuột tay.

“Nhanh cản cậu ấy lại đi.” Tôi hét lên, đồng thời chạy tới tính giữ chặt Bạch Quang.

Nhưng không kịp nữa, Bạch Quang đã leo ra khỏi hàng rào, sức mạnh của cô ấy quả là đáng sợ, chỉ có vài giây, cô ấy đã nhảy khỏi sân thượng.

Sau đó, cùng với tiếng ‘ầm’ đinh tai, một sinh mệnh trẻ đã hương tan ngọc nát.

“Chuyện này là sao? Sao tự dưng lại nhảy lầu?” Khuôn mặt của Diệp Nhã Tuyết đầy kinh hãi, ngay cả tôi cũng chưa kịp định thần, ngồi ngây người trên nền gạch, rất lâu sau cũng chẳng nói tiếng nào.

“Về lớp thôi.” Tôi vội nói, sau đó chạy nhanh về phòng học. Bước vào lớp, tôi thấy mọi người đang rối bời, ai cũng đã thấy thi thể của Bạch Quang rồi.

“Vậy là sao, Trương Vỹ? Chẳng phải cậu nói cách này dùng được sao? Sao ‘tử thần’ lại gϊếŧ người nữa rồi?” Lưu Cao Kỳ hỏi đầy sợ hãi, tôi chẳng muốn giải thích với cô ấy làm gì, chỉ bắt đầu tìm kiếm trong đống điện thoại trên bàn.

“Các cậu biết cái nào là điện thoại của Bạch Quang không?” Tôi chỉ vào đống điện thoại, thốt lên, sau đó, một nữ sinh chơi thân với Bạch Quang bước tới, nhanh chóng tìm điện thoại của Bạch Quang đưa cho tôi. Tôi mở điện thoại lên, đúng là có tin nhắn mới, chỉ vỏn vẹn hai chữ, ‘chết đi’.

“Quả nhiên là ‘tử thần’ làm, nhưng tại sao… tại sao ‘tử thần’ lại ra tay được?” Tôi cầm điện thoại của Bạch Quang lên xem tin nhắn, rồi nghiến răng gọi vào số điện thoại đã nhắn tin cho cô ấy.

Số điện thoại này chắc chắn là của ‘tử thần’, nếu điện thoại của ai đổ chuông, người đó nhất định là ‘tử thần’, không thể nào chối cãi. Trong lúc gọi, mắt tôi liên tục để ý đến biểu hiện của tất cả các thành viên trong lớp.

Vẻ mặt ai cũng đây nghi hoặc, chỉ có Đoan Mộc Hiên là vô cùng bình tĩnh, tôi đặt toàn bộ sự chú ý vào cậu ấy, sau đó, liên tục gọi cho ‘tử thần’.

Chắc chắn ‘tử thần’ sẽ không nhận cuộc điện thoại này, nhưng chỉ cần có điện thoại đổ chuông, thì thân phận của nó sẽ bị bại lộ, nghĩ vậy, tôi mừng thầm, thế nhưng, gọi được một lúc rồi mà cả lớp vẫn yên ắng, không có bất kỳ tiếng chuông nào vang lên, trước mặt là cả đống điện thoại, nhưng không có cái nào đổ chuông, kể cả rung cũng không.

Chẳng lẽ tôi đã đoán sai rồi sao? Nghĩ vậy, tôi vội vàng lên tiếng: “Bây giờ tớ đang gọi vào số điện thoại của ‘tử thần’, mọi người chú ý xung quanh, nếu thấy điện thoại nào rung thì báo ngay cho tớ nhé.”

Nghe xong, mọi người đều đồng ý, bắt đầu quan sát xung quanh xem có tiếng điện thoại rung hay không, nhưng tôi gọi rất lâu mà cũng không có bất cứ âm thanh nào vang lên.

Rồi tự dưng điện thoại cũng bị mất tính hiệu, khiến tôi vô cùng ohang mang, nhưng tôi bỗng sực nhớ, chắc chắn ‘tử thần’ đã giấu điện thoại ở chỗ khác, nên mới tránh được lần điều tra này của tôi.

Manh mối lại bị gián đoạn, tôi đành quay về chỗ ngồi, đầu óc rối như mớ bòng bong, lần này, mục tiêu của ‘tử thần’ là Bạch Quang, mà để gϊếŧ được cô ấy, trước hết phải có số điện thoại của cô ấy đã.

Tôi vội hỏi thăm mấy người bạn thân của Bạch Quang, xem có ai biết số điện thoại của cô ấy không, nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu, vì cô ấy mới đổi điện thoại do bị hư.

“Lạ thật, sao ‘tử thần’ lại biết được số điện thoại của cô ấy nhỉ? Nếu những gì đang diễn ra là thật, thì ‘tử thần’ vốn không cần biết số điện thoại vẫn gϊếŧ người được ư, nếu vậy, những gì chúng ta chuẩn bị trước đây vô ích rồi.” Tôi lẩm bẩm.

Bên cạnh, Quan Ngọc cũng vội lên tiếng: “Khả năng này rất lớn, Bạch Quang vừa đổi điện thoại, ngay cả mấy người bạn thân còn không biết.”

“Có thể các cậu ấy đang giấu tớ chuyện gì đó, hoặc trong số đó, có người là ‘tử thần’?” Tôi len lén nhìn bọn họ.

“Cũng có thể, nhưng mà là ai mới được, bạn thân nhất của Bạch Quang chỉ có ba người thôi.” Quan Ngọc lên tiếng.

“Phức tạp quá.”Tôi cảm thấy bất lực, tinh thần mệt mỏi.

“Đúng vậy, hay cậu viết số điện thoại của ‘tử thần’ lên bảng đi, biết đâu có người biết.” Quan Ngọc gợi ý.

“Ý hay.” Mắt tôi sáng lên, vội chạy lên bục giảng, đang chạy, tôi lại bị vấp té, nhưng lúc này tôi cũng chẳng quan tâm.

“Mọi người trật tự một lát, tớ đã biết số điện thoại của ‘tử thần’, bây giờ sẽ viết nó lên bảng, ai biết thì lên tiếng nhé.” Dứt lời, tôi liền viết dãy số lên bảng.

Lúc này, phải tranh thủ từng phút từng giây, tôi biết ‘tử thần’ đang có mặt trong lớp, hơn nữa còn vừa cướp đi sinh mạng của một người, nếu không nhanh chóng tìm ra, thì hậu quả sẽ thật khó mà tưởng tượng.