Chương 218: Tử thần ra tay

“Cậu muốn làm gì?” Tôi vừa bước tới, cô ấy đã sợ hãi lùi cả người về phía sau, có vẻ như cô ấy cũng không biết bản thân mình đã chết, cũng không trách được, dù sao thì chẳng ai tin rằng mình chết rồi cả.

“Không có gì.” Tôi bước tới, nói với cô ấy, mặt của cô ấy trắng bệch, ít nhất là tôi thấy như thế, da xanh mét, nhưng những điều này, chỉ mỗi tôi nhìn được, những người xung quanh vốn không thấy được màu da này, trong mắt bọn họ, cô ấy cũng giống hệt như những nữ sinh khác mà thôi.

Nữ sinh này đến đây bằng lời nguyền, làm sao mới phá giải được lời nguyền đây? Gϊếŧ cô ấy? Hay làm cho cô ấy rời khỏi lớp này? Tôi nhìn cô ấy, đầu óc suy nghĩ không ngừng.

“Này, cậu làm gì vậy hả?” Cả lớp chuyên lý thấy tôi nhìn nữ sinh này chằm chằm thì không khỏi thắc mắc, tôi quay đầu lại, tất cả mọi người trước mặt đang nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, cũng khó trách, dù sao tôi cũng không phải học sinh lớp này, họ đối với tôi như thế, cũng không lạ.

Nhưng nam sinh đứng bên kia thì khác, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt do dự, là Lý Sát Thần.

Ánh mắt khó chịu của mọi người khiến cho tôi lúng túng, tôi nhìn nữ sinh trước mặt, lạnh lùng mở miệng: “Thật ra cậu đã chết rồi.”

“Rốt cuộc là cậu đang nói gì vậy?” Người ngồi cùng bàn với cô ấy đứng bật dậy, cũng là một nữ sinh xinh đẹp, cô ấy trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ: “Tớ nói cho cậu biết, mặc kệ cậu ở lớp nào, biến khỏi đây ngay lập tức đi.”

Lời của nữ sinh này vừa dứt, một số nam sinh cũng đứng lên, sau đó là tất cả nam sinh, cũng đứng lên.

“Cậu làm vậy là sao, muốn tự chuốc họa?” Một nam sinh hùng hổ túm lấy tay áo của tôi, tôi cũng không thèm nhìn cậu ấy, chỉ nhẹ nhàng hất ra, sau đó xoay người thoáng nhìn nữ sinh đó, rồi rời khỏi lớp.

Thật lòng mà nói, tôi cũng chẳng có cách nào, tôi không thể đứng trước mặt nhiều người như vậy, nói rằng, nữ sinh này đã chết, mà dù cho đã chết, nhưng trong mắt lớp chuyện lý này, cô ấy vẫn là một người đang sống.

Tôi chưa từng tự tay gϊếŧ người, chẳng qua cũng chỉ là mượn tay người khác, trên thực tế, kinh nghiệm gϊếŧ người của tôi là bằng ‘không’, hiện tại, rõ ràng là nhìn thấy cô ấy ngay trước mắt, mà tôi cũng chẳng thể làm gì.

Chính bản thân cô ấy cũng không biết là mình đã chết, nét mặt sợ hãi nhìn tôi, cả người rụt lại, còn bạn học bên cạnh thì ra sức bảo vệ cô ấy.

“Đủ rồi, cậu hãy nhớ, từ nay đừng bén mảng tới lớp chuyên lý nữa, nếu còn thấy mặt, cả lớp tớ sẽ đánh chết cậu.” Một nam sinh buông lời hăm dọa, những nam sinh xung quanh cũng vậy, lườm tôi đầy tức giận.

Tôi vất vả bước ra khỏi lớp chuyện lý, trong lúc rời đi, tôi còn bị đánh thêm vài cái, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, trước sau gì, thì bọn họ cũng sẽ hối hận mà thôi.

Diệp Nhã Tuyết đang đợi tôi ở ngoài cửa lớp, nhìn bộ dạng thất thểu của tôi, đoán được chuyện gì đã xảy ra, cô ấy liền kéo tôi lên sân thượng.

“Cậu không sao chứ?” Diệp Nhã Tuyết quan tâm.

“Tớ không sao, có điều, lớp chuyên lý xem như tiêu rồi, lời nguyền sẽ tới nhanh thôi.” Tôi ngồi bệt xuống đắt, mặt mày thất thần, lưng tôi đau nhói, mấy người này, cứ vậy mà đánh vào lưng tôi, khiến tôi bực mình vô cùng.

“Cậu cứ kệ bọn họ, sống chết của bọn họ không liên quan gì tới cậu hết.” Diệp Nhã Tuyết vừa xoa lưng cho tôi, vừa cười lạnh.

“Tớ cũng không muốn quan tâm làm gì, chỉ muốn xác nhận xem đúng hay không thôi, giờ thì rõ rồi, trong lớp chuyên lý vừa xuất hiện thêm một người, mà lại là người chết, nhất định cậu ấy sẽ là người phát động đợt bỏ phiếu, chết chóc lại bắt đầu rồi.” Tâm trạng tôi buồn bực, nếu sự thật là như thế, thì tình hình đã nguy hiểm lắm rồi.

“Trần Phong đã chết hơn một năm trước, tới giờ cũng biến thành quỷ rồi.” Tôi nói tiếp, ánh mắt vô cùng mệt mỏi: “Sự thật này đã phủ định toàn bộ suy đoán của tớ trước đó.”

“Tới giờ tớ có thể xác định, trường mình có một con quỷ mạnh vô cùng mạnh, nó chính là hung thủ phía sau mọi chuyện, nếu không tiêu diệt được nó, lời nguyền sẽ kéo dài vô tận, đến lúc đó, không chỉ lớp chuyên văn, ngay cả những lớp khác cũng khó mà thoát được.” Giọng tôi hoang mang.

“Nếu vậy thì sao, cậu có cách gì đối phó với nó sao?” Diệp Nhã Tuyết trừng mắt nhìn tôi, lúc này, tôi mới xấu hổ lắc đầu, ngay cả một con quỷ thông thường tôi còn không thể đối phó nổi, nói chi tới một con quỷ mạnh vô địch như thế.

“Nếu đã không thể, thì hiện tại chỉ còn cách tiếp tục thôi.” Diệp Nhã Tuyết lại nhìn tôi, sau đó nói rất bình tĩnh: “Ít nhất chúng ta vẫn còn sống.”

“Cũng đúng, cậu cảm thấy ai đang là ‘tử thần’?” Tôi bỗng hỏi Diệp Nhã Tuyết.

“Theo suy đoán của tớ, ‘tử thần’ là Đoan Mộc Hiên.” Diệp Nhã Tuyết không do dự.

“Hả? Sao cậu lại cho là cậu ấy?” Tôi vô cùng kinh ngạc.

“Không biết nữa, chỉ là cảm giác mà thôi, trong lớp mình, cậu và Đoan Mộc Hiên làm ‘tử thần’ là điều nguy hiểm nhất, hiện tại không phải cậu, thì nói không chừng là cậu ấy.” Diệp Nhã Tuyết nói.

“Cậu nói đúng, Đoan Mộc Hiên cố tình tìm tớ bàn bạc, rất có khả năng là muốn đánh lạc hướng tớ, tỷ lệ cậu ấy là ‘tử thần’ rất lớn, nhưng hiện giờ không có chứng cứ xác thực, nên cũng không thể làm gì.” Tôi nói lại.

“Đúng, thiếu sót lớn nhất hiện giờ là chứng cứ để xác định ai là ‘tử thần’, nếu không thì sẽ chẳng có ai mạo hiểm đứng ra tố giác đâu, Cao Chấn đã là một bài học rồi.” Diệp Nhã Tuyết nhắc.

“Nếu trong lớp mình có người giả làm ‘tử thần’, dụ chúng ta mắc mưu, thì cũng không phải là không thể, đừng quên, Cao Chấn vì vậy mà chết, tóm lại hôm nay ‘tử thần’ vẫn chưa gϊếŧ ai, nên tạm thời đừng động tới nó.” Tôi chán nản nói.

Trò chơi tử thần lần này, ‘tử thần’ chiếm ưu thế tuyệt đối, vốn dĩ nó muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ, đương nhiên, nạn nhân sẽ chết vì một tin nhắn đòi mạng, mà gϊếŧ người càng nhiều, thì thân phận của ‘tử thần’ càng dễ bại lộ.

Nếu tính một ngày gϊếŧ hai người, thì ‘tử thần’ gϊếŧ càng nhiều người, tỷ lệ bị tố giác càng cao, cho nên nó phải ngụy trang thật tốt, mới đúng lẽ thường, bây giờ, đối với ‘tử thần’, chúng tôi không có bất cứ cách nào, nhiêu đó đủ thấy, ‘tử thần’ kinh khủng tới mức nào.