Chương 217: Bước về

“Không chỉ có thế, tớ đoán, chuyện lạ của mỗi lớp chính là một người đã chết bỗng nhiên sống lại, vẫn có mặt trong lớp sinh hoạt bình thường.” Tôi hoang mang nói ra suy nghĩ của mình.

“Nếu đúng như vậy thì chúng ta đã sống cùng Trần Phong đã chết suốt một năm trời sao.” Diệp Nhã Tuyết thốt lên, sau đó, cả người lạnh ngắt, tôi cũng cảm thấy sởn hết gai ốc lên rồi.

Thử tưởng tượng xem, trong lớp học của bạn, có một người sinh hoạc học tập cũng bạn suốt một năm, chẳng có gì kỳ lạ cả, mãi sau này mới biết, người đó đã chết rồi, đây là một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, vô cùng kinh hãi.

“Không ổn rồi, tớ muốn đi thăm dò một chút." Tôi dứt khoát nói với Diệp Nhã Tuyết, rồi kéo cô ấy đi tới văn phòng.

Hiện tại, cô chủ nhiệm đã chết, chỗ ngồi của cô vẫn bỏ trống, tôi mở máy tính của cô lên, bắt đầu điều tra, cuối cùng, tôi cũng phát hiện được một thứ.

‘Một công tử con nhà giàu bị mẹ kế sát hại, sau đó, mẹ kế sợ tội tự sát, biệt thự bị cháy thành tro.’

“Quả không sai, lúc Trần Phong chuyển đến trường chúng ta, là đã chết rồi, chúng ta sống chung với quỷ đến tận một năm.” Tôi nhìn máy tính, giọng khô khốc.

“Nếu vậy thì mọi chuyện trở nên dễ hiểu rồi, Trần Phong cố tình phát động trò chơi bỏ phiếu, để đưa tất cả chúng ta xuống địa ngục.” Diệp Nhã Tuyết phân tích.

“Nói như vậy, hung thủ phía sau chính là Trần Phong sao? Không… không phải cậu ấy đâu, cậu ấy chỉ là con rối của người khác mà thôi.” Tôi vừa nhìn máy tính, vừa tự hỏi.

Trong lớp,Trần Phong không gây thù chuốc oán với ai, cũng không có người nào hận cậu ấy, nhất định cậu ấy không phải là kẻ chủ mưu, chưa kể, cậu ấy mới chết có hơn một năm, không thể có năng lực mạnh như vậy được.

Tôi từng nghe tài xế chiếc xe ma nói qua, không phải ai chết cũng biến thành quỷ, kể cả có thành quỷ rồi, thì cũng phân chia cấp bậc, những người bị hại như Trần Phong, chắc chắn có thể biến thành quỷ, nhưng là quỷ mới hình thành, rất yếu, vốn không hại được người.

“Trần Phong sống chung với chúng ta một năm, có lẽ cũng không biết chính mình đã chết, nếu không thì đã chẳng để lại cuốn nhật ký kia.” Nói đến đây, tôi cũng đã tỉnh táo hơn.

Nhật ký của Trần Phong bắt đầu từ ngày khai giảng đến lúc cậu ấy xảy ra chuyện, trong đó kể lại cả việc cậu ấy quan hệ với một vài nữ sinh, nếu là quỷ, sẽ không thể làm chuyện đó được.

Dòng chữ sau cùng trong nhật kí của Trần Phong… ‘cậu đã hiểu chưa’… thực ra là muốn nói, cuối cùng cậu ấy đã biết mình là quỷ, nhưng muộn rồi… nếu vậy, cậu ấy chỉ là quân cờ của kẻ đứng sau mà thôi.

“Dù sao thì hung thủ phía sau quả thật đáng sợ, có thể để một con quỷ sống cùng chúng ta mà không bị phát hiện, thậm chí, con quỷ đó còn không biết chính mình đã chết rồi.” Diệp Nhã Tuyết lên tiếng.

“Chính xác, có thể hiểu như vậy, lời nguyền không phải mới bắt đầu từ đợt bỏ phiếu đâu, mà là từ lúc Trần Phong gia nhập lớp chúng ta.” Tôi sợ hãi suy đoán, cả người loạng choạng.

Nếu phân tích của tôi là đúng, thì thời gian chúng tôi rơi vào lời nguyền, không phải chỉ mới một tháng, mà là cả một năm rồi, nói như vậy, chúng tôi đã bị hòa lẫn vào lời nguyền từ lâu, hèn chi, dù trong lớp có người chết hay là có người gϊếŧ người, cũng chẳng ai phát hiện ra.

Bất tri bất giác, chúng tôi đã bị hòa lẫn vào lời nguyền, trở thành một phần của lời nguyền, sau đó, từ chúng tôi, lời nguyền liên tục lan rộng ra.

“Lớp chuyên lý, chúng ta đến lớp chuyên lý đi.” Tôi cắn răng quyết định.

“Cậu điên rồi hả, bây giờ, lớp chuyên lý cũng đang bị nguyền rủa, cậu đến đó có khác nào đâm đầu vào chỗ chết đâu?” Diệp Nhã Tuyết lo lắng.

“Không… tớ phải đi thử xem…” Tôi kéo Diệp Nhã Tuyết đi tới lớp chuyên lý, lớp chuyên văn và lớp chuyên lý chỉ cách nhau có một bức tường.

Thậm chí, giáo viên hôn học cũng giống nhau, cô chủ nhiệm lớp tôi cũng dạy lớp chuyên lý, khi tới chúng tôi qua tới, đang là giờ giải lao, khác với lớp chúng tôi, trong lớp chuyên lý, vẫn còn nhiều người đang ngồi học nghiêm túc.

Dù sao cũng năm mười một rồi, tôi bước vào trong lớp, nếu là trước đây thì tôi cũng không khác gì bọn họ, nhưng trải qua những trò chơi sinh tử, tôi đã thay đổi nhiều rồi.

“Cậu học ở lớp bên cạnh mà, sao lại qua đây làm gì?” Tôi vừa bước vào thì đã có người ngăn lại.

“Tớ tìm Lý Sát Thần, tớ là bạn của cậu ấy.” Dứt lời, tôi liền đi vào trong lớp.

Trong lớp, nhiều người vẫn đang ngồi học, lớp chuyên lý cũng giống với lớp chuyên văn chúng tôi, nữ sinh rất đông, khiến tôi hoa cả mắt, mắt tôi quét nhanh qua từng người, sau đó, tôi nhanh chóng nhìn thấy một người.

Là một nữ sinh nhỏ nhỏ xinh xinh, cô ấy ngồi ở góc lớp, nếu không nhìn kĩ, sẽ không thấy được cô ấy, cô ấy cúi mặt xuống, khiến người khác không nhìn rõ mặt mình, nhưng tôi thấy, cả người cô ấy rất xanh xao.

Có vẻ như cô ấy chính là nữ sinh sống lại của lớp này rồi, nghĩ vậy, tôi từ từ bước về chỗ cô ấy.