Chương 215: Lớp chuyên lý

Về tới nhà, ba tôi vẫn chưa về, công việc ông ấy quá nhiều, thường thì xong việc ba đều ngủ lại công ty, nên chuyện này đối với tôi đã thành thói quen.

Nhất là từ khi biết lời nguyền có thể lan rộng, tôi liền không muốn tiếp xúc nhiều với ba, vì sợ ba sẽ bị liên lụy. Bước vào nhà, tôi lấy điện thoại trò chuyện với Quan Ngọc một lát, sau đó ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.

Trong lúc này, trên chiếc xe ma, Y Y đang nói chuyện với tên tài xế, còn Tào Chí Hổ thì sợ hãi la hét trong vô vọng.

“Chết tiệt, mới bi lớn mà đã trải qua chuyện đó rồi, đúng là đáng giận.” Y Y dậm chân, thở hổn hển.

“Sau khi nó làm chuyện đó lần đầu tiên, trong cơ thể sẽ có sự thay đổi khác thường, thật không thể tưởng tượng được âm khí của nó lại bộc phát mạnh như vậy, rốt cuộc trong người thằng nhóc này có cái gì chứ." Tên tài xế lẩm bẩm.

“Kệ đi, nhất định con phải hút hết sức mạnh đó, để còn đi báo thù.” Nói tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Y đã méo mó, lúc này, Tào Chí Hổ lại sợ hãi hét lên.

“Cầu xin các người, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu.”

“Nhảm nhí, sắp chết rồi còn nói dối, đừng nhiều lời vô ích.” Y Y quay đầu, hung dữ nhìn Tào Chí Hổ.

Hôm sau, tôi lên lớp, trò chơi tử thần vẫn còn tiếp tục, nên trong nhóm chat vẫn chưa có đợt bỏ phiếu mới, có lẽ, trong cái rủi còn có cái may, dù sao thì trò chơi tử thần này chỉ vừa bắt đầu, phải tìm cách kéo dài nó càng lâu càng tốt.

“Lão đại, tạm thời không có đợt bỏ phiếu nào mới, nhưng đừng quên, trong lớp vẫn đang tồn tại một ‘tử thần’.” Dương Á Thịnh vừa nhìn thấy tôi, vội vàng nói. “Chờ đi, hy vọng hôm nay ‘tử thần’ sẽ không gϊếŧ người nữa.” Tôi mệt mỏi nằm úp sấp trên bàn, hoàn toàn bất lực.

Đến bây giờ vẫn chưa tìm được ‘tử thần’, nó nghỉ ngơi không bao lâu, sẽ phải tiếp tục gϊếŧ người.

Quan Ngọc cũng tới đứng bên cạnh, bắt đầu nhẹ giọng an ủi tôi, nhưng tôi vẫn vậy, không hề lạc quan chút nào.

Khi lớp đã đông đủ, tôi đi lên bục giảng.

“Hiện giờ, tớ đã biết cách gϊếŧ người của ‘tử thần’, vì vậy, để phòng ngừa, tớ đề nghị các cậu nộp điện thoại lên đây, sau đó cùng nhau kiểm soát, điều này tốt cho tất cả, nên hy vọng các cậu ủng hộ.” Tôi nói với cả lớp.

Sỉ số trong lớp hiện chỉ khoảng hơn ba mươi người, trong khi trước đó, có tới năm mươi bốn người, nghĩ tới đây, lòng tôi bỗng nặng trĩu.

“Làm sao cậu biết là ‘tử thần’ gϊếŧ người bằng tin nhắn chứ?” Bên dưới, lập tức có người thắc mắc.

“Trừ cách đó ra, còn có cách nào sao?” Tôi lạnh lùng hỏi lại.

“Cậu đã biết được ai là ‘tử thần’ rồi hả?” Lưu Cao kỳ hỏi.

“Không, nhưng chỉ cần giữ điện thoại cẩn thận, và không cho người khác biết số điện thoại của mình, thì sẽ hạn chế được việc gϊếŧ người bằng tin nhắn của ‘tử thần’. Đến lúc đó, trò chơi sẽ vẫn tiếp tục, dù chúng ta luôn ở trong tình trạng nguy hiểm, nhưng ít ra tất cả cũng có thể sống sót rồi.” Tôi phấn khởi nói.

Trò chơi tử thần này, nếu không tìm thấy ‘tử thần’ thì sẽ không kết thúc, mỗi ngày ‘tử thần’ cũng chỉ được gϊếŧ hai người, nói cách khác, nếu nghĩ được cách ngăn ‘tử thần’ gϊếŧ người, thì có thể kéo dài thời gian diễn ra trò chơi.

“Nhưng nếu ‘tử thần’ không gϊếŧ được người nào thì nó sẽ chết, cậu đã nghĩ đến vấn đề này chưa?” Bên dưới lập tức có người thắc mắc, là Vương Đan, cô ấy nói rất nghiêm túc: “Khi ‘tử thần’ chết thì cũng là lúc kết thúc trò chơi.”

“Cậu nói không sai, nhưng dù gì thì kéo dài trò chơi vẫn là điều tốt nhất với chúng ta hiện giờ.” Tôi nói, lúc này, mọi người đã bắt đầu ngầm hiểu, tôi là người lãnh đạo.

Ngay cả Vương Vũ cũng không dám tranh dành với tôi nữa rồi, chưa kể đến việc cậu ấy lại đang bị trọng thương.

“Tóm lại là chỉ còn mỗi cách đó thôi, chúng ta không được cho ai biết số điện thoại của mình, bất kể là ai cũng không được.” Tôi nghiêm túc lặp lại, bên dưới, mọi người bắt đầu nộp điện thoại lên bàn trên bục giảng.

Cái bàn nằm ở vị trí mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, nên cả lớp sẽ cùng nhau giám sát, đây là điều tốt nhất lúc này, tôi cũng đặt điện thoại của mình lên bàn, chứng minh mình không phải ‘tử thần’.

Cả lớp nhanh chóng nộp hết điện thoại lên, không thiếu một ai, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cứ như vậy thì ‘tử thần’ sẽ hành động ngay thôi.” Tôi nhìn lên bục giảng và nói.

“Chưa chắc, ‘tử thần’ cũng có thể sử dụng hai cái điện thoại mà.” Dương Á Thịnh nói, nét mặt hơi do dự: “Cách này cũng không thể ngăn cản hoàn toàn việc ‘tử thần’ gϊếŧ người đâu.”

“Kệ, hết cách rồi.” Tôi chán chường, nếu vẫn không tìm ra được ‘tử thần’, tôi chẳng còn cách nào nữa rồi.

Cả một buổi sáng trôi qua, không gì xảy ra, toàn bộ điện thoại đều nằm trên bàn, tới tận bây giờ, ‘tử thần’ vẫn chưa gϊếŧ thêm người nào nữa.

“Cách này có vẻ như có hiệu quả.” Tôi nói, giọng hơi uể oải, trò chơi tử thần lần này khiến tôi thực sự mệt mỏi, ban đầu ai cũng nghĩ đây chỉ là một trò đùa dai, nhưng càng về sau lại càng biến thành một trận chiến sinh tử dài vô tận.

“Thần linh ơi, giúp con với.” Tôi mệt mỏi dựa vào ghế, vẻ mặt vô cùng chán nản, dường như Quan Ngọc cảm nhận được điều này, cô ấy nhẹ nhàng kéo đầu tôi, tôi để mặc đầu mình nằm lên đùi của cô ấy.

Tôi nằm ườn ra, mặt buồn bực, hương thơm thoảng thoảng trên người Quan Ngọc làm cho tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu, tinh thần đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Hôm nay cậu mặc màu hồng đúng không.” Tôi nhìn đùi cô ấy, cười nham nhở.

“Im đi, đồ vô duyên.” Quan Ngọc lườm tôi một cái, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Haizz, tớ mà có siêu năng lực thì tốt rồi, giờ thì chẳng có cách nào để đối phó với quỷ hết.” Tôi chán nản, mấy thứ bùa chú hay máu chó mực gì đó… đối với quỷ chẳng có tác dụng gì, không thể dùng được.

“Nếu có siêu năng lực, cậu vẫn phải làm người yêu tớ nha, cũng vì không có siêu năng lực nên cậu mới được ngủ với Diệp Nhã Tuyết đó.” Quan Ngọc buột miệng, giọng ghen tuông.

“Nhảm nhí, tớ không có tâm trạng cãi nhau với cậu.” Tôi nhéo má Quan Ngọc một cái khiến cho mặt cô ấy nhìn như cái bánh bao, tuy nhiên, do biết tôi đang mệt nên cô ấy cũng không tính toán gì.