Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 214: Tự mình tìm đường chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ tới đây, trong đầu tôi bỗng phát hiện điều gì đó, nhưng rất nhanh đã bị bác bỏ đi, tôi ngồi trong chiếc xe ma, nhìn đám người chết cứng đờ không còn sinh khí, thành phố qua tấm cửa kính đều trở nên huyền bí, mơ hồ.

Bất thình lình, tôi quay qua hỏi tên tài xế: “Ông có biết chuyện trường học của tôi bị nguyền rủa không?”

"Đương nhiên là biết." Tên tài xế quay lại nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng: “Nơi đó là cấm địa, chúng tôi không thể vào được.”

“Cấm địa? Quỷ như các ông mà cũng có cấm địa sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi ông ấy, thật khó tin.

“Là ông không thể vào trong trường chúng tôi luôn hả?” Tôi hỏi dồn.

“Đúng vậy, nơi đó không phải là lãnh địa của tôi, nên tôi không vào được.” Tên tài xế trả lời.

“Không thể nào, chắc là ông đang quan trọng hóa vấn đề thôi.” Tôi tỏ vẻ không tin, tên tài xế mà tôi đang gặp, chắc chắn là một con quỷ cực mạnh, chiếc xe ma của ông ấy có thể đi lại trong thành phố tự do, khác hẳn với những cô hồn dã quỷ bình thường.

Ông ấy tăng sức mạnh của mình bằng cách gϊếŧ người, làm cho số hành khách trên xe ngày càng đông, nhưng cũng giống như ma da, năng lực của ông ấy cũng sẽ bị hạn chế ở vài nơi nhất định.

“So với quỷ trong trường học của cậu, tôi chẳng là cái thá gì, thậm chí là không thể tới gần.” Tên tài xế lắc đầu, sau đó lại nói tiếp: “Trong thế giới của quỷ, mỗi con quỷ đều có một lãnh địa riêng biệt, giống như một núi không thể có hai hổ vậy, trừ trường hợp có quan hệ đặc biệt hoặc thân thiết với nhau thôi, theo nguyên tắc, một địa bàn không thể tồn tại hai con quỷ, nếu như có một con quỷ nào đó xâm nhập vào lãnh địa của một con quỷ khác, chắc chắn sẽ có đại chiến xảy ra, đến khi một trong hai bên bị tiêu diệt, hoặc bị đuổi khỏi lãnh địa mới thôi.”

“Vậy con quỷ trong trường chúng tôi, thực lực của nó thế nào?” Tôi tò mò.

“Không biết, ngay cả tới gần tôi còn không dám nữa mà, tôi có cảm giác, so với nó, tôi chẳng qua cũng như một con kiến mà thôi.” Tên tài xế nói rất rõ ràng.

Những gì ông ấy nói khiến tôi vô cùng kinh ngạc, không ngờ quỷ cũng có nhiều phép tắc như vậy, lại càng không thể tưởng tượng được con quỷ trong trường chúng tôi lại mạnh đến mức có thể khiến cho tên tài xế này khϊếp sợ.

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng không sai, con quỷ đó có thể chi phối cả ngôi trường, lại còn điều khiển được cả đám người nhặt xác, xét về thực lực lẫn thế lực, đều đã vượt quá sức tưởng tượng.

Ngồi trong chiếc xe ma, tôi vẫn ôm Y Y, ánh mắt nhìn xa xăm qua khung cửa kính, sẽ chẳng ai ngờ được, trong thành phố lúc này, có một chiếc xe ma đang lăn bánh, nếu một người bình thường lỡ chân bước lên, thì chỉ có một con đường chết.

Tôi vừa nghĩ tới đây thì cửa chiếc xe ma bỗng mở ra, một người bước vào, là một thiếu niên, nhìn bộ dạng giống như du côn, xăm trổ đầy cánh tay, mặt mày bặm trợn.

Có vẻ như hắn mới đánh nhau xong, chắc còn đang phê thuốc, cà lơ phất phơ đi vào bên trong. Vừa vào tới, hắn bị không khí u ám trên xe làm cho hoảng sợ, nhịn không được liền la lên: “Mẹ kiếp, xe gì mà như xe ma vậy, bực mình.”

Vừa mắng, hắn vừa quét mắt nhìn quanh, trong xe dù đang có rất nhiều người, nhưng chẳng ai mở miệng nói tiếng nào, cả xe im thin thít, khiến hắn hơi chán nản.

“Cả đám người như vậy mà chẳng ai lên tiếng, các người chết hết rồi sao?” Tên thiếu niên mắng to, sau đó nhìn tôi một cái, giọng than thở: “Ê, nhìn cậu chắc là học sinh rồi, cho tôi mượn mấy đồng tiêu vặt đi.”

Tôi nhìn tên thiếu niên, khóe miệng cười mỉa mai, rõ ràng hắn không hề biết là mình đã tự bước chân vào địa ngục, còn hiên ngang lên mặt với tôi.

Tôi định bụng sẽ xin tên tài xế tha cho hắn, nhưng xem ra không cần nữa rồi, loại người này, chi bằng cứ ở trên chiếc xe ma này, còn hơn vật vờ ở ngoài gây họa cho người khác.

Nhìn thấy tôi cười khinh bỉ, hắn nổi giận đùng đùng, tới tát vào mặt tôi một cái, sau đó mắng to: “Mẹ kiếp, mày cười cái gì? Biết tao là ai không? Bố mày là Tào Chí Hổ, cả con phố này đều do tao bảo kê.”

Nghe vậy, tôi chỉ im lặng nhìn hắn, tôi không chấp nhất cái tát này, vì tôi sẽ không so đo với một người sắp chết.

Thấy tôi không nói tiếng nào, Tào Chí Hổ lại càng đắc ý, hắn ngồi vào một cái ghế trống, mặt mày bặm trợn nhìn tôi: “Nhóc, nói cho bố mày biết, vừa rồi sao mày lại cười, nếu không nói, lát xuống xe mày sẽ chết với bố.”

Tôi vẫn chẳng nói tiếng nào, trên đường đi, thỉnh thoảng Tào Chí Hổ còn chỉ vào mặt tôi hùng hùng hổ hổ, mà lúc này, chiếc xe ma cũng đã chạy tới cửa nhà tôi rồi, đã đến lúc tôi phải xuống xe.

“Y Y, gặp lại sau nhé.” Tôi véo khuôn mặt Y Y một cái, sau đó xoay người bước xuống xe, thấy vậy, Tào Chí Hổ không nhịn được mà chửi ầm lên: “Nhóc con, mày phải nói cho bố mày biết, tại sao mày cười?”

Dứt lời, hắn đứng bật dậy, muốn xông theo đánh tôi, nhưng loay hoay một hồi hắn mới phát hiện, mình không thể đứng lên được, giống như có một sức mạnh vô hình đang kéo hắn lại.

“Cái quái gì vậy?” Tào Chí Hổ hơi hoảng sợ, cố gắng cỡ nào cũng không thể đứng lên, lúc này hắn mới hoảng loạn thật sự, đã vậy khung cảnh xung quanh cũng từ từ thay đổi, âm u một cách ghê rợn.

“Cậu có biết vì sao tớ cười cậu không? Vì cậu quá ngu.” Tôi đi tới cạnh cửa xe, quay đầu nhìn Tào Chí Hổ.

“Mày nói vậy là sao?” Tào Chí Hổ trợn mắt nhìn tôi.

“Cậu nghĩ rằng ai cũng có thể lên chiếc xe này sao? Hiện tại ngồi trong xe rồi mà cậu còn không hiểu?” Tôi cười nhạt, sau đó phất phất tay: “Chúc cậu đi đường vui vẻ, trạm tiếp theo chính là địa ngục đó.”

“Mẹ kiếp, rốt cuộc thì mày đang nói cái gì vậy? Chuyến xe này có vấn đề gì sao?” Tào Chí Hổ luống cuống, mắt hắn nhìn dáo dác, cuối cùng thì cũng thấy được điều bất thường.

Chiếc xe này chở toàn là người chết, vốn dĩ không có ai sống sót, mặt ai cũng xám ngoét, thân thể cứng đờ, bất động, có vẻ như đều đã chết lâu rồi.

Lúc này Tào Chí Hổ mới giật mình, hiện tại đang là mười giờ đêm, làm gì còn chuyến xe bus nào cơ chứ? Tiêu rồi! Nghĩ tới đây, bộ dạng hung hãn của hắn liền biến thành lúng ta lúng túng.

“Người anh em, tớ sai rồi, cậu nhanh lên đây giúp tớ xuống với.”

“Đừng gọi tớ là anh em, chẳng phải cậu bảo kê cả con phố này sao, vậy thì đi tìm anh em của cậu đi.” Tôi châm chọc, sau đó dứt khoát xoay người bước xuống xe.

Xuống xe rồi tôi mới nghe giọng của Tào Chí Hổ kêu lên đầy tội nghiệp, vì trên xe lúc này, chỉ có mình hắn là người sống, còn lại đều là xác chết, bây giờ hắn mới nhìn thấy Y Y.

”Cô bé, em mau nghĩ cách, chúng ta cùng chạy đi.” Tào Chí Hổ nói.

“Chạy? Em ở đây mà.” Vẻ mặt Y Y vô cùng ngây thơ, nó nhả cây kẹo ra, khuôn mặt bắt đầu méo mó, sau đó há miệng thật lớn, Tào Chí Hổ chỉ kịp hét lên một tiếng, rồi ngất đi.

Nhìn chiếc xe ma xa dần, tôi lắc đầu, giọng không hề thương cảm: “Nghiệp chướng, tự mình tìm đường chết.”
« Chương TrướcChương Tiếp »