Chương 212: Buổi tối trong chiếc xe ma

“Lý Sát Thần, tớ nhớ rồi.” Tôi nhìn cậu ấy và trả lời, nam sinh trước mặt tôi cho tôi một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, khiến tôi không rét mà run, cảm giác như vầy, trước đây chỉ có khi tôi đối diện với Đoan Mộc Hiên.

Nhưng hiện giờ tôi lại cảm nhận được rõ rệt, hơn nữa, còn rất mãnh liệt, điều này khiến tôi cẩn thận hơn, linh cảm mách bảo với tôi rằng, đây chính là một đối thủ đáng gờm.

“Mong là chúng ta không phải đối đầu nhau.” Lý Sát Thần nói xong câu này thì xoay người đi khỏi, tôi cũng vậy, có điều trước khi đi, tôi có lén nhìn theo cậu ấy, tôi biết, đây không phải lần duy nhất chúng tôi gặp nhau, sau này, chắc chắn sẽ phải chạm mặt.

Sau khi tìm Quan Ngọc, tôi và cô ấy đến căn:tin ăn cơm, Dương Á Thịnh và Cẩu Hồng Vân đã chờ sẵn, vừa ăn chúng tôi vừa nói về nam sinh tên Lý Sát Thần này.

“Lý Sát Thần? Trong trường không có nhiều người biết người này đâu.” Dương Á Thịnh ngờ ngợ.

“Vậy sao, cậu kể một chút về cậu ấy xem nào.” Tôi nói với Dương Á Thịnh.

“Lý Sát Thần học lớp chuyên Lý, mới chuyển vào trường mình thôi, vừa đến đã đi thách đấu với lớp thể thao, ai cũng biết, lớp thể thao giỏi nhất là đánh nhau, vậy mà cậu ấy cũng dám thách đấu, nhưng không ngờ là đấu trận nào thắng trận đó, nên cả lớp thể thao đều phục cậu ấy sát đất, đã vậy cậu ấy còn học giỏi, đẹp trai, đúng là lấy hết phần tốt của người ta mà.” Dương Á Thịnh không nén được sự ganh tỵ.

Cẩu Hồng Vân ngồi bên cạnh cũng góp lời: “Đúng vậy, trong mắt nữ sinh chúng tớ, cậu ấy rất nổi tiếng, rất nhiều người thích cậu ấy, bình thường cũng hay nhắc tới cậu ấy lắm.”

“Vậy thì quá kỳ lạ.” Tôi lẩm bẩm, cảm thấy hơi khó hiểu: “Sao tự nhiên vô duyên vô cớ Lý Sát Thần lại chuyển vào trường mình, mà còn chuyển đến lớp bên cạnh chúng ta nữa, nếu vậy, chắc chắn Lý Sát Thần là một nhân vật đáng sợ, nếu cậu ấy trở thành kẻ thù của tớ, mọi chuyện sẽ rất phiền toái.”

"Lão đại, cậu lo lắng làm gì…” Dương Á Thịnh không hề quan tâm: “Cậu ấy sao so được với cậu, đánh đấm giỏi thì sao chứ, Tôn Chí Cường cũng hiếu chiến đó, rốt cuộc cũng chết rồi, mà Lý Sát Thần lại học lớp chuyên Lý, không chung lớp với chúng ta, có gì mà lo chứ?”

“Nói cũng đúng.” Tôi lắc đầu, sau đó lập tức quên đi chuyện này, Lý Sát Thần có mạnh tới đâu cũng là người khác lớp, tạm thời không ảnh hưởng gì đến tôi, mà ‘tử thần’ đang hiện diện kia, mới chính là kẻ thù lớn nhất hiện tại.

“Người được chọn làm ‘tử thần’, tớ đoán là một nữ sinh, vì nam sinh trong lớp cũng chẳng còn được mấy người, lại toàn là những người không quá ngốc, chắc chắn sẽ gϊếŧ tớ và Đoan Mộc Hiên trước tiên, dù sao thì ai ai cũng hiểu, hai chúng tớ là uy hϊếp lớn nhất đối với ‘tử thần’.” Tôi bình tĩnh phân tích.

“Tại sao phải là nữ sinh, nam sinh không được sao?” Quan Ngọc nghe vậy thì khó chịu hỏi lại.

"Không, mọi người nghĩ xem trong lớp còn lại bao nhiêu nam sinh? Hôm nay lại còn chết thêm hai người.” Tôi trả lời, Quan Ngọc nghe xong thì lắc đầu, cô ấy không nhớ chính xác số lượng nam sinh trong lớp, chỉ biết là còn rất ít thôi.

“Lớp mình là lớp chuyên văn, nên nữ sinh nhiều gấp đôi nam sinh, đã vậy nam sinh còn bị chết liên tục, hiện giờ, chỉ còn lại có vài người, trong số đó, ai ai cũng biết thực lực của tớ, chỉ cần không ngốc, thì nhất định sẽ không tha cho tớ, vậy mà hiện tại ‘tử thần’ lại lựa chọn gϊếŧ nam sinh, nếu tớ là ‘tử thần, chắc chắn sẽ gϊếŧ nữ sinh trước, dù sao thì nữ sinh đông như vậy, chết vài người cũng không sao.” Tôi phân thích.

“Lý do này quá gượng ép rồi.” Quan Ngọc lắc đầu.

“Thật ra thì tớ vẫn chưa nghĩ được cách nào hay hơn, đến tận bây giờ, ‘tử thần’ vẫn không hề để lại chút dấu vết nào cả.” Tôi đành đáp lại, ‘tử thần’ quá ghê gớm, gϊếŧ người bằng tin nhắn, thật sự rất khó để điều tra.

Hiện tại trong lớp mỗi người đều có điện thoại, nên ai ai cũng trở thành mục tiêu của ‘tử thần’, mà số điện thoại của ‘tử thần’ thì không ai biết cả, nghĩ tới đây, tôi bỗng hạ quyết tâm.

“Nhất định ngày mai tớ sẽ tra được ai là ‘tử thần’, tớ thề.” Tôi nói rất tự tin, sau đó, tôi ăn nốt cơm, rồi chào tạm biệt Quan Ngọc, trở về nhà.

Giờ này đường sá cũng thưa người, tôi bước từng bước chậm rãi trong đêm, từ khi lớp tôi rơi vào lời nguyền, tôi không còn sợ ra đường vào buổi tối nữa.

Vì ngày nào trong lớp cũng có người chết, nên đối với cái chết, tôi đã trở nên vô cảm, cho dù là bi thảm đến đâu, cũng không còn thấy đau khổ nhiều như trước, bản năng con người… thật là khó hiểu…

Hòa vào màn đêm, tôi hưởng thụ những phút giây yên tĩnh, nhưng bỗng nhiên, một chiếc xe đò xuất hiện, dừng lại cạnh tôi, tôi quan sát sơ qua, rồi bước lên.

Đây chính là chiếc xe ma, sau khi tôi vừa lên xe, đèn trong xe liền bật sáng, thành thật mà nói, chiếc xe ma này, vào ban đêm và ban ngày quá khác nhau.

Ban ngày, dù nhìn nó hơi âm u, nhưng cũng giống với những chiếc xe đò bình thường khác, vậy mà vào ban đêm, âm khí trong xe hiện lên rất rõ rệt, những luồng khí đen lượn lờ trong xe, đến nỗi mắt thường còn nhìn thấy.

Nhưng với tôi, loại âm khí này chẳng là gì cả, sau khi lên xe, tôi nhìn thấy Y Y, vẫn như mọi lần, Y Y nhào vào lòng tôi.

“Chẳng phải ông không thể vào thành phố sao? Sao giờ lại ở đây được?” Tôi hỏi tài xế xe ma.

“Đang là ban đêm mà, là lúc sinh khí trong nội thành yếu nhất, nên tôi mới vào được.” Tài xế trả lời, câu trả lời của ông ấy cũng không ngoài dự đoán của tôi.

Trong thành phố, xe cộ đông đúc cả ngày, người người chen lấn, nên sinh khí dồi dào, đó chính là nỗi sợ hãi của ma quỷ.

Vì thế cho nên, chiếc xe ma không vào được nội thành, nhưng ban đêm thì khác, tuy vào được, nhưng nó cũng không thể tiến vào trung tâm thành phố, bởi vì ở đó chính là ‘thành phố về đêm’.