Chương 211: Ống thép

Cuối cùng thì chẳng còn ai dám cướp đoạt bạn gái của tôi nữa rồi, kể cả Vương Vũ ngang ngược, sau khi lĩnh giáo thủ đoạn của tôi, cậu ấy đã bỏ hẳn ý nghĩ tranh giành với tôi, bây giờ, mỗi lần nhìn thấy tôi, cậu ấy giống như thấy quỷ, kính nhi viễn chi*.

*Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.

Cô chủ nhiệm chết rồi, Vương Vũ lập tức trở thành đại ca của lớp, thế nhưng bây giờ cậu ấy cũng đã biết, trò bỏ phiếu ngày càng tàn khốc, cho dù nắm giữ nhiều phiếu, thì cũng khó mà tránh khỏi cái chết hoàn toàn.

Hiện tại trò chơi tử thần vẫn đang diễn ra, mỗi chúng tôi đều là con mồi của ‘tử thần’, buổi chiều, sau khi tan học, tôi đi trên sân trường, vẻ mặt hơi mệt mỏi, nội trong hôm nay, tôi phải tìm cho ra tung tích của ‘tử thần’.

Thậm chí còn phải tố giác nó qua điện thoại, nhưng đã cố gắng lắm rồi, mà tôi vẫn chưa có bất kỳ manh mối nào về ‘tử thần’, loại cảm giác bất lực này khiến tôi vô cùng khó chịu.

“Chẳng lẽ mình đoán nhầm, ‘tử thần’ không ở trong lớp? Không, không thể nào.” Tôi lắc đầu, ngăn chặn ngay ý nghĩ này lại, chắc chắn ‘tử thần’ ở ngay trong lớp học, hơn nữa, còn là bạn học của chúng tôi.

Nhưng cụ thể là ai, đúng là không có cách nào biết được, cũng chẳng đoán ra, bước trên sân trường, tôi vô cùng bình tĩnh, đúng lúc này, tôi nghe được một tiếng hét lanh lảnh.

Chạy về phía đó, tôi lập tức nhìn thấy một người, là một nam sinh cao ráo, tướng mạo xuất chúng, vây quanh cậu ấy là một nhóm nam sinh khác, mặt mày hung dữ như hổ rình mồi.

Thì ra là đánh nhau, sau khi chứng kiến cảnh tượng này, tôi mất hứng, ngôi trường này rất lớn nên học sinh và giáo viên cũng rất đông, chuyện đánh nhau diễn ra riết rồi cũng đã quen mắt, trước mắt tôi rõ ràng là cảnh một nhóm nam sinh đang vây đánh một nam sinh khác.

Nam sinh bị vây đánh rất đẹp trai, dáng người cao ráo, thoạt nhìn hệt như một quý công tử, dù đối mặt với đông người như vậy, nhưng lại vô cùng bình tĩnh.

Sự bình tĩnh này khiến tôi muốn nán lại quan sát, tôi rất muốn học cái cách đối mặt với ít nhất cũng mười mấy người vây quanh, mà lại có thể tỏ ra bình tĩnh như thế, thậm chí là dửng dưng.

Những người bao vây cậu ấy cũng chẳng nói dài dòng, cứ vậy mà xuống tay, dùng ống thép ra đòn, một trận đại chiến sắp bắt đầu, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn lên người của nam sinh đơn độc đó.

Vậy mà, lọt thỏm giữa đông người như vậy, cậu ấy vẫn nhoẻn miệng cười lạnh, rồi nhìn đối thủ bằng ánh mắt khinh thương, trận hỗn chiến đã bắt đầu.

Người đầu tiên vung ống thép lên, nhưng nam sinh này đã nhanh chóng né được, lại còn trả lại bằng một nắm đấm, mạnh không tưởng.

Tên cầm ống thép bị đánh văng ra một khúc, sau đó phun một ngụm máu, có thể thấy được cú đấm này mạnh tới mức nào.

Những người còn lại đồng loạt xông lên, trận chiến ngày càng kịch liệt.

Cơ thể nam sinh này thoăn thoát né tránh, tuy cũng trúng đòn, nhưng chẳng gây thương tổn bao nhiêu, ngược lại, những cú phản đòn của cậu ấy vô cùng hung hiểm, mỗi cú đấm đá tung ra, đều có một tên ngã gục.

Nụ cười lạnh vẫn treo trên môi nam sinh đẹp trai, đôi mắt vô cùng tinh anh, từng quyền từng cước, cậu ấy ra tay không chút lưu tình, chỉ sau vài phút ngắn ngủi, đánh giống như đùa, vậy mà cậu ấy cũng hạ gục hơn mười mây đối thủ.

Thẳng chân đá một tên ngã lăn ra đất, sau đó cậu ấy đạp lên mà đi qua, người bị trúng đòn nằm ôm bụng kêu rên thảm thiết, nhưng điều này cũng chẳng khiến cho cậu ấy nương tay.

Nam sinh này giống hệt như một ác ma, cười lạnh nhìn quanh, sau đó nhặt một ống thép lên, nện thẳng xuống đầu nam sinh gần nhất.

Cùng với tiếng ‘bụp’, máu phun ra, những người xung quanh nhìn thấy vậy thì sợ hãi, thế nhưng nam sinh này không hề muốn ngừng tay, vẫn điên cuồng đánh tiếp.

Trực tiếp chứng kiến cảnh này, tôi ngây ngốc đến sững người, tôi chưa từng thấy ai mạnh đến thế, với tôi, Tôn Chí Cường hay là Vương Vũ, là đã mạnh lắm rồi.

Nhưng so với nam sinh này, hai cậu ấy vốn chẳng là gì, sức mạnh của nam sinh này không thể tưởng tượng nổi, trong mắt tôi, vốn không thể nào tồn tại một người mà có thể đấu lại hơn mười mấy người như thế.

Nhưng nam sinh ở trước mắt tôi, lại là một người như vậy, không thể tưởng tượng được, trên đời này lại tồn tại một người đáng sợ đến mức này.

Nhất là sự tàn khốc vô tình của cậu ấy, từ lúc bắt đầu chiến đấu tới giờ, cậu ấy vẫn chưa từng mở miệng nói một câu, trong sự trầm mặc đó, là một sự lạnh lùng vô hạn, nam sinh này là ai, trường của chúng tôi có một người đáng sợ như vậy sao?

Trong lúc tôi còn đang sững sờ, trận chiến đã gần kết thúc, sau những cú phản đòn của nam sinh, nhóm người xung quanh cũng đã dần tan rã, mỗi người đều đưa mắt nhìn nhau, hai chân run lẩy bẩy.

“A.” Người bị trúng một cú vào đầu la lên rồi ôm đầu đầy máu chạy đi, đối mặt với một người hệt như sát thần này, bọn họ vốn không có cách nào để đối phó, chạy là thượng sách.

Lúc này, nam sinh mới hạ ống thép xuống, dáng người cậu ấy cao dong dỏng, mặt đầy tà khí, cả người hùng hổ, ống thép trong tay dính đầy máu, xung quanh là mấy tên nam sinh đang thở hổn hển.

Bây giờ, nam sinh kia mới chịu mở miệng, cậu ấy nhìn về phía rôi, giọng lạnh lùng: “Cậu là ai?”

“Tớ tên là Trương Vỹ.” Tôi trả lời, người này cho tôi cảm giác cực kỳ đáng sợ, giống như đang đối diện với một tên ma đói hung tợn, có thể nuốt gọn tôi bất cứ lúc nào, nhưng dù sao tôi cũng đã trải qua mấy lần đứng giữa ranh giới sống chết rồi, nên ánh mắt nhìn cậu ấy cũng không hề run sợ.

“Thái độ không tệ, cậu đủ tư cách biết tên của tớ, tớ tên là Lý Sát Thần.” Nam sinh này ném ống thép trong tay xuống đất, bình thản trả lời.