Chương 210: Lý sát thần

“Quan trọng là làm cách nào để tìm ra tung tích đây? Tớ đã xem qua rồi, khoảng cách từ lớp mình đến văn phòng chỗ cô chủ nhiệm chết, phải qua một cái hành lang, xa như vậy mà cũng gϊếŧ người được, loại năng lực này quả là đáng sợ.”

“Có phải năng lực của ‘tử thần’ chính là có một cuốn sổ tử thần, chỉ cần viết tên người nào vào sổ, thì người đó sẽ chết?” Cao Minh bỗng hoài nghi.

“Cậu đọc truyện nhiều quá rồi đó, làm gì có cuốn sổ nào như vậy chứ?” Vương Chính phản bác.

“Không đâu, cũng có thể đó, tới giờ, quỷ cũng đã có rồi, cho nên việc xuất hiện thêm một cuốn sổ tử thần thì cũng cũng không có gì là lạ.” Tôi bỗng đồng tình.

“Nhưng dù có biết được năng lực của ‘tử thần’ thì cũng không thể đối phó được, bởi vì chúng ta vẫn chưa biết ‘tử thần’ là ai, hiện tại ở trong lớp có rất nhiều người dùng sổ, cho nên bất cứ ai cũng có thể là ‘tử thần’.” Tôi lắc lắc đầu, ánh mắt đăm chiêu.

“Vậy thì nói với mọi người, tất cả cùng cố gắng, nhất định phải tìm cho được ‘tử thần’.” Cao Minh nghiến răng nói, lúc này, điện thoại của chúng tôi bỗng nhiên đồng loạt vang lên.

Tôi vội vàng mở máy, nhìn thấy có tin nhắn mới.

‘Cao Chấn tố giác Khang Hân chính là ‘tử thần’.’

‘Khang Hân không phải là ‘tử thần’, Cao Chấn phải chết.’

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Vương Chính và Cao Minh đang bốn mắt nhìn nhau.

“Không thể tin được, Cao Chấn bị điên hay sao mà lại đi tố giác Khang Hân?” Vương Chính nhìn điện thoại cười khổ.

“Ừ, đúng là đần độn, giờ thì xong đời rồi.” Cao Minh vừa nói vừa cất điện thoại vào túi.

Lúc này, trên sân trường, Cao Chấn đang bị một nhóm người vây đánh, thái độ của nhóm người này vô cùng hung tợn, mắt ai cũng đỏ ngầu, tay cầm ống thép nện vào người Cao Chấn không ngừng.

Cả người Cao Chấn đầy vết thương, máu tuôn không ngừng, Cao Chấn vô cùng hoảng sợ, không ngờ Khang Hân vậy mà lại gạt mình, cô ấy vốn không phải là ‘tử thần’, mà vừa rồi Cao Chấn lại cầm điện thoại tố giác cô ấy, rồi tự dưng mấy người đang chơi bóng rổ gần đó bỗng như phát điên, lao tới đánh cho Cao Chấn một trận nhừ tử.

Đây không phải là một đợt hành hung bình thường, mà là đánh cho đến chết, đầu óc Cao Chấn dần dần hôn mê, cảm giác toàn thân đau nhức, khắp nơi đều là máu, chẳng bao lâu sau, Cao Chấn đã hoàn toàn bất động.

Trong lớp học, Khang Hân cười như điên dại, hai mắt tràn đầy hưng phấn: “Ha... ha... Cao Chấn cậu vậy mà cũng đi tố giác tớ, thật là thú vị.”

“Nhưng đáng tiếc, tớ không phải là ‘tử thần’, bây giờ thì cậu thấy rồi đó, ha ha, cậu chết cũng vừa rồi.”

Xung quanh, toàn bộ nữ sinh đều phẫn nộ nhìn Khang Hân, nhưng không ai lên tiếng, bởi vì bây giờ, Khang Hân đã gần như phát điên rồi.

“Thật sao, vậy thì tốt quá rồi.” Dương Á Thịnh nhìn tôi bằng ánh mắt vui mừng tột độ.

“Chỉ cần không để lộ số điện thoại, thì sẽ tránh được sự tấn công của ‘tử thần’, nhưng cách này chỉ dùng để tránh né thôi, muốn tìm được ‘tử thần’, cũng không đơn giản như vậy.”

Nghĩ tới việc trong lớp có một ‘tử thần’ đang ở cạnh mình, chắc chắn ai cũng cảm thấy bất an, dù gì thì cũng là ‘tử thần’, có thể lấy đi sinh mạng của chúng tôi bất cứ lúc nào.

Trò chơi tử thần lần này cũng như trò săn người lần trước, người được chọn làm ‘tử thần’ nhất định phải gϊếŧ người, mà phải là không ngừng gϊếŧ người, còn chúng tôi đều trở thành con mồi của ‘tử thần’, cách đấu tranh duy nhất, là tố giác ‘tử thần’.

Nhưng điều đáng nói là tới giờ chúng tôi vẫn chưa biết ‘tử thần’ là ai, từ lúc trò chơi bắt đầu tới nay, đã chết ba người rồi, cô chủ nhiệm, Đinh Nhân Kiệt và Cao Chấn, trong đó, cô chủ nhiệm và Đinh Nhân Kiệt bị chết dưới tay của ‘tử thần’.

Còn Cao Chấn vì tố giác sai mà chết, quy tắc này được đưa ra để bảo vệ cho ‘tử thần’, một khi tố giác nhầm người, sẽ chết ngay lập tức, điều này khiến cho mọi người không dám tố giác bừa, dù nắm trong tay chứng cứ vô cùng xác thực, cũng sẽ sợ sai.

Dù sao thì con người cũng rất ích kỷ, không ai muốn đứng ra mạo hiểm, mà chỉ muốn đợi người khác vạch trần thân phận của ‘tử thần’ thôi, nếu tình hình này cứ kéo dài, ‘tử thần’ sẽ gϊếŧ sạch từng người chúng tôi, chẳng ngại ngùng gì.

Nhưng trước mắt tôi không hề có bất cứ manh mối nào để chứng minh thân phận của ‘tử thần’ cả, dù tôi đã cố gắng gọi điện thoại cho ‘tử thần’, nhưng trong lớp chẳng có điện thoại nào đổ chuông, điều này khiến tôi hết cách.

“Rốt cuộc là sao? ‘Tử thần’ là ai đây?” Tôi nhìn quanh lớp, hiện tại ai ai cũng đang hoảng sợ, mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt hoài nghi, chẳng ai biết ‘tử thần’ ngồi ở đâu, thế nên người này đều nghĩ người kia là ‘tử thần’.

“Cứ vậy không được đâu.” Tôi quan sát cả lớp rồi thốt lên, dưới áp lực của ‘tử thần’, mọi người đã vô cùng sợ hãi, nếu kéo dài, toàn bộ sẽ suy sụp hết.

“‘Tử thần’ cũng không ghê gớm lắm nhỉ, chỉ có thể gửi tin nhắn khiến người nhận tử vong mà thôi, so với phim ‘bộ mặt tử thần’ thì yếu hơn nhiều.” Dương Á Thịnh tỏ vẻ xem thường.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, sau đó mắng nhỏ: “Cậu câm miệng đi, ‘tử thần’ đang ở trong phòng này đó, muốn chết sao?”

“Được rồi.” Dương Á Thịnh rụt cổ trả lời, không dám cãi lại, ngồi bên cạnh tôi ấm ức như một tên nô tài.

“Hiện giờ chỉ còn cách từ từ điều tra thôi, nếu Khang Hân đã không phải là ‘tử thần’ thì chắc chắn là người khác rồi, đi quan sát họ đi.” Tôi vừa nhìn quanh vừa nói.

Hiện tại tôi và Đoan Mộc Hiên đã liên thủ với nhau, có sự giúp sức của Đoan Mộc Hiên, nhất định tôi sẽ tìm được ‘tử thần’, nếu như đã biết cách gϊếŧ người của ‘tử thần’, chỉ cần chuẩn bị tốt một chút là ổn thôi.

Tôi đang ngồi cùng Quan Ngọc, trò chuyện vui vẻ, tuy nhiên, trong đầu vẫn còn hơi lo lắng, sau cái chết của Tôn Chí Cường, số nam sinh trong lớp ít hẳn đi.