Chương 209: Âm mưu "Tử thần"

“Lão đại, cậu nói xem, Khang Hân có phải là ‘tử thần’ không?” Dương Á Thịnh lại gần tôi hỏi nhỏ.

“Khả năng rất thấp, nhưng dù là một phần trăm thì cũng coi như là có rồi.” Tôi xoa hai lòng bàn tay vào nhau: “Nhưng hiện tại không đáng để mạo hiểm, tốt nhất là cứ tiếp tục quan sát xem những người khác có gì bất thường hay không.”

Thêm vài tiếng nữa trôi qua, vẫn không có ai đứng ra tố giác Khang Hân, tuy rất nhiều người đã xác định Khang Hân chính là ‘tử thần’, nhưng ‘không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn’, ai ai cũng ích kỷ, nên trọng trách đứng ra tố giác Khang Hân, vẫn chưa ai đảm nhiệm.

Khang Hân ngồi trên ghế, xung quanh không có một ai, mọi người trong lớp đều nhìn Khang Hân bằng ánh mắt e dè, khiến cho cô bắt đầu trở nên đắc ý.

Khi nhận ra mọi người đang sợ mình, gương mặt Khang Hân hiện lên một nụ cười nham hiểm, cô ấy nhìn Cao Chấn đầy thù hận, đây là người đã bôi nhọ mình rất nhiều lần, giọng Khang Hân lạnh ngắt: “Tớ chính là ‘tử thần’ đây, bây giờ tớ muốn báo thù.”

“Khang Hân, cậu đừng làm vậy.” Cao Chấn vừa dứt lời liền quỳ xuống trước mặt Khang Hân, nức nở van xin: “Khang Hân, đều là lỗi của tớ, cầu xin cậu tha thứ cho tớ lần này, đừng làm như vậy.” Vừa nói cậu ấy vừa tự tát vào mặt mình liên tục.

“Hừ… Cao Chấn, bây giờ cậu mới biết sợ sao?” Khang Hân nhìn Cao Chấn, trong số các nam sinh, cậu ấy là người ăn hϊếp Khang Hân nhiều nhất, thường xuyên đánh cô ấy một cách vô lý, điều này khiến cho Khang Hân vô cùng oán hận.

“Ha…ha… bây giờ có năn nỉ thì cũng đã muộn rồi, tớ nhất định sẽ gϊếŧ cậu.” Khang Hân nhìn chằm chằm Cao Chấn.

“Đừng mà, cậu đừng làm vậy, tớ cầu xin cậu, buông tha cho tớ đi mà.” Cao Chấn vội vàng van xin, giọng điệu đau thương tội nghiệp: “Chỉ cần cậu tha cho tớ, cậu muốn gì cũng được, tớ bằng lòng chịu trách nhiệm với cậu.”

“A… a… cậu nói thật chứ?” Khang Hân hỏi Cao Chấn, ánh mắt gian xảo, nhưng lúc này, do Cao Chấn quá sợ hãi nên chẳng nhìn ra.

“Đương nhiên là thật, thành ý của tớ dành cho cậu có trời đất chứng giám.” Cao Chấn vội vàng thề thốt, vì sống sót, việc gì cậu ấy cũng có thể làm, hành động này của Cao Chấn khiến cả lớp chán ghét, nhất là mấy nữ sinh, bọn họ nhìn Cao Chấn với ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Bây giờ thì tớ có thể khẳng định, Khang Hân không phải là ‘tử thần’.” Tôi nhìn Khang Hân rồi mở miệng.

“Không thể nào, thật vậy sao?” Quan Ngọc vội phản bác.

“Là ‘tử thần’, chắc chắn sẽ tìm mọi cách ngụy trang để che giấu, không ai lại để lộ thân phận một cách trắng trợn như vậy hết, cậu nghĩ ‘tử thần’ sẽ ngu xuẩn mức đó sao?” Tôi cười lạnh, nhưng cũng không vạch trần Khang Hân, dù sao thì tôi cũng không có qua lại gì nhiều với cô ấy.

Hiện tại, trong mắt đa số mọi người, Khang Hân đã là ‘tử thần’, tuy vẫn còn vài người không tin, nhưng cũng chẳng ai dám trêu chọc cô ấy nữa, nhất là Cao Chấn, đã thật sự trở thành nô tài của Khang Hân.

“Từ nay tớ sẽ gọi cậu là tiểu Cao, cậu thấy sao?” Khang Hân hỏi Cao Chấn.

“Không thành vấn đề, sau này cậu cứ gọi tiểu Cao.” Cao Chấn nịnh nọt, giờ phút này, bộ dạng của cậu ấy hệt như mấy tên thái dám trong phim, nhưng không ai dám cười nhạo cậu ấy hết, bởi vì Khang Hân có thể là ‘tử thần’, nên sẽ gϊếŧ bất cứ ai vào bất cứ lúc nào.

“Đi mua cho tớ vài thứ đi, danh sách đây.” Khang Hân đưa một tờ giấy cho Cao Chấn, sau khi xem xong, mặt Cao Chấn biến sắc, nhưng cũng vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề.” Nói vậy, nhưng cậu ấy không bước đi, mà lại ngước mắt nhìn Khang Hân.

“Sao còn chưa đi? Có phải cậu muốn chết hay không?” Khang Hân cao giọng mắng Cao Chấn, hệt như Từ Hi Thái hậu mắng thái giám, dù Cao Chấn rất hoảng sợ, nhưng cũng kịp đưa tay ra, run rẩy mở miệng: “Cậu còn chưa đưa tiền.”

“Đi mua có vài thứ mà còn đòi tiền công ư? Thôi khỏi, cậu đi chết đi.” Khang Hân vừa nói xong, Cao Chấn vội vàng đáp lại: “Không thành vấn đề, tớ đi mua… đi ngay đây.”

Dứt lời, cậu ấy vội chạy đi, khi vừa ra tới cửa, Cao Chấn bỗng vấp ngã, khiến cho cả lớp cười ồ lên, còn Khang Hân nhoẻn miệng đầy thỏa mãn.

“‘Tử thần’ vẫn còn đang ở đây, nhưng sao tới giờ vẫn chưa gϊếŧ thêm ai?” Tôi nhìn vào điện thoại rồi tự hỏi, trò chơi tử thần chưa kết thúc, cũng có nghĩa là ‘tử thần’ chưa chết.

Trong trò chơi lần này, người được chọn làm ‘tử thần’ nhất định phải gϊếŧ người, nếu không chính mình sẽ phải chết, tôi vốn nghĩ, ‘tử thần’ phải gϊếŧ người liên tục thì mới sống được, chẳng lẽ chỉ gϊếŧ hai người như hiện tại thì đã có thể dừng tay sao?

Trong lúc tôi đang tập trung suy nghĩ, Vương Chính và Cao Minh đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: “Trương Vỹ, tớ tìm cậu có việc muốn bàn bạc.”

“Ừ….” Tôi xoay người bước ra ngoài với hai người họ, xuống dưới lầu, chọn một nơi vắng vẻ rồi dừng lại, Vương Chính hỏi trước: “Trương Vỹ, cậu cảm thấy ‘tử thần’ là ai?”

“Tớ không biết, cũng có thể là một trong ba người chúng ta.” Tôi tự giễu, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Vương Chính và Cao Minh, lời tôi cũng chẳng sai, ‘tử thần’ ngay trong lớp học, mỗi người chúng tôi đều có tỷ lệ là ‘tử thần’ như nhau.

“Được rồi, tạm thời không nói đến việc một trong ba người chúng ta có phải là ‘tử thần’ hay không nữa, mà là nên bàn xem phải đối phó với ‘tử thần’ như thế nào, trước mắt, trừ việc tố cáo, chúng ta cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.” Vương Chính đưa ra ý kiến.

“Vậy cũng rõ rồi, con đường trước mắt chỉ có một mà thôi, nhưng hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm được tung tích của ‘tử thần’, các cậu nói xem, chúng ta phải làm gì?” Vương Chính chau mày.

Lúc này, Cao Minh cũng lên tiếng: “Cách gϊếŧ người của ‘tử thần’ là làm cho nạn nhân đột tử, lại còn hành động bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu, cô chủ nhiệm ở trong văn phòng nhưng vẫn bị gϊếŧ, xem ra, năng lực gϊếŧ người của ‘tử thần’ đã là vô địch, chỉ cần muốn gϊếŧ ai thì người đó không thể nào thoát được.”

“Cũng không hẳn là vô địch, chắc chắn là có cách nào đó đánh bại được nó.” Tôi bình tĩnh mở miệng.

“Việc cấp bách hiện giờ là khiến cho ‘tử thần’ để lộ dấu vết hoặc tung tích, nếu không, chúng ta sẽ không có cách nào tìm ra được, tớ chắc chắn Khang Hân không phải là ‘tử thần’, mà cũng không biết ‘tử thần’ là ai nữa.” Vương Chính khẳng định.