Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 208: Phát điên rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Từ nay tớ sẽ gọi cậu là tiểu Cao, cậu thấy sao?” Khang Hân hỏi Cao Chấn.

“Không thành vấn đề, sau này cậu cứ gọi tiểu Cao.” Cao Chấn nịnh nọt, giờ phút này, bộ dạng của cậu ấy hệt như mấy tên thái dám trong phim, nhưng không ai dám cười nhạo cậu ấy hết, bởi vì Khang Hân có thể là ‘tử thần’, nên sẽ gϊếŧ bất cứ ai vào bất cứ lúc nào.

“Đi mua cho tớ vài thứ đi, danh sách đây.” Khang Hân đưa một tờ giấy cho Cao Chấn, sau khi xem xong, mặt Cao Chấn biến sắc, nhưng cũng vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề.” Nói vậy, nhưng cậu ấy không bước đi, mà lại ngước mắt nhìn Khang Hân.

“Sao còn chưa đi? Có phải cậu muốn chết hay không?” Khang Hân cao giọng mắng Cao Chấn, hệt như Từ Hi Thái hậu mắng thái giám, dù Cao Chấn rất hoảng sợ, nhưng cũng kịp đưa tay ra, run rẩy mở miệng: “Cậu còn chưa đưa tiền.”

“Đi mua có vài thứ mà còn đòi tiền công ư? Thôi khỏi, cậu đi chết đi.” Khang Hân vừa nói xong, Cao Chấn vội vàng đáp lại: “Không thành vấn đề, tớ đi mua… đi ngay đây.”

Dứt lời, cậu ấy vội chạy đi, khi vừa ra tới cửa, Cao Chấn bỗng vấp ngã, khiến cho cả lớp cười ồ lên, còn Khang Hân nhoẻn miệng đầy thỏa mãn.

“‘Tử thần’ vẫn còn đang ở đây, nhưng sao tới giờ vẫn chưa gϊếŧ thêm ai?” Tôi nhìn vào điện thoại rồi tự hỏi, trò chơi tử thần chưa kết thúc, cũng có nghĩa là ‘tử thần’ chưa chết.

Trong trò chơi lần này, người được chọn làm ‘tử thần’ nhất định phải gϊếŧ người, nếu không chính mình sẽ phải chết, tôi vốn nghĩ, ‘tử thần’ phải gϊếŧ người liên tục thì mới sống được, chẳng lẽ chỉ gϊếŧ hai người như hiện tại thì đã có thể dừng tay sao?

Trong lúc tôi đang tập trung suy nghĩ, Vương Chính và Cao Minh đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: “Trương Vỹ, tớ tìm cậu có việc muốn bàn bạc.”

“Ừ….” Tôi xoay người bước ra ngoài với hai người họ, xuống dưới lầu, chọn một nơi vắng vẻ rồi dừng lại, Vương Chính hỏi trước: “Trương Vỹ, cậu cảm thấy ‘tử thần’ là ai?”

“Tớ không biết, cũng có thể là một trong ba người chúng ta.” Tôi tự giễu, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Vương Chính và Cao Minh, lời tôi cũng chẳng sai, ‘tử thần’ ngay trong lớp học, mỗi người chúng tôi đều có tỷ lệ là ‘tử thần’ như nhau.

“Được rồi, tạm thời không nói đến việc một trong ba người chúng ta có phải là ‘tử thần’ hay không nữa, mà là nên bàn xem phải đối phó với ‘tử thần’ như thế nào, trước mắt, trừ việc tố cáo, chúng ta cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.” Vương Chính đưa ra ý kiến.

“Vậy cũng rõ rồi, con đường trước mắt chỉ có một mà thôi, nhưng hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm được tung tích của ‘tử thần’, các cậu nói xem, chúng ta phải làm gì?” Vương Chính chau mày.

Lúc này, Cao Minh cũng lên tiếng: “Cách gϊếŧ người của ‘tử thần’ là làm cho nạn nhân đột tử, lại còn hành động bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu, cô chủ nhiệm ở trong văn phòng nhưng vẫn bị gϊếŧ, xem ra, năng lực gϊếŧ người của ‘tử thần’ đã là vô địch, chỉ cần muốn gϊếŧ ai thì người đó không thể nào thoát được.”

“Cũng không hẳn là vô địch, chắc chắn là có cách nào đó đánh bại được nó.” Tôi bình tĩnh mở miệng.

“Việc cấp bách hiện giờ là khiến cho ‘tử thần’ để lộ dấu vết hoặc tung tích, nếu không, chúng ta sẽ không có cách nào tìm ra được, tớ chắc chắn Khang Hân không phải là ‘tử thần’, mà cũng không biết ‘tử thần’ là ai nữa.” Vương Chính khẳng định.

“Quan trọng là làm cách nào để tìm ra tung tích đây? Tớ đã xem qua rồi, khoảng cách từ lớp mình đến văn phòng chỗ cô chủ nhiệm chết, phải qua một cái hành lang, xa như vậy mà cũng gϊếŧ người được, loại năng lực này quả là đáng sợ.”

“Có phải năng lực của ‘tử thần’ chính là có một cuốn sổ tử thần, chỉ cần viết tên người nào vào sổ, thì người đó sẽ chết?” Cao Minh bỗng hoài nghi.

“Cậu đọc truyện nhiều quá rồi đó, làm gì có cuốn sổ nào như vậy chứ?” Vương Chính phản bác.

“Không đâu, cũng có thể đó, tới giờ, quỷ cũng đã có rồi, cho nên việc xuất hiện thêm một cuốn sổ tử thần thì cũng cũng không có gì là lạ.” Tôi bỗng đồng tình.

“Nhưng dù có biết được năng lực của ‘tử thần’ thì cũng không thể đối phó được, bởi vì chúng ta vẫn chưa biết ‘tử thần’ là ai, hiện tại ở trong lớp có rất nhiều người dùng sổ, cho nên bất cứ ai cũng có thể là ‘tử thần’.” Tôi lắc lắc đầu, ánh mắt đăm chiêu.

“Vậy thì nói với mọi người, tất cả cùng cố gắng, nhất định phải tìm cho được ‘tử thần’.” Cao Minh nghiến răng nói, lúc này, điện thoại của chúng tôi bỗng nhiên đồng loạt vang lên.

Tôi vội vàng mở máy, nhìn thấy có tin nhắn mới.

‘Cao Chấn tố giác Khang Hân chính là ‘tử thần’.’

‘Khang Hân không phải là ‘tử thần’, Cao Chấn phải chết.’

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Vương Chính và Cao Minh đang bốn mắt nhìn nhau.

“Không thể tin được, Cao Chấn bị điên hay sao mà lại đi tố giác Khang Hân?” Vương Chính nhìn điện thoại cười khổ.

“Ừ, đúng là đần độn, giờ thì xong đời rồi.” Cao Minh vừa nói vừa cất điện thoại vào túi.

Lúc này, trên sân trường, Cao Chấn đang bị một nhóm người vây đánh, thái độ của nhóm người này vô cùng hung tợn, mắt ai cũng đỏ ngầu, tay cầm ống thép nện vào người Cao Chấn không ngừng.

Cả người Cao Chấn đầy vết thương, máu tuôn không ngừng, Cao Chấn vô cùng hoảng sợ, không ngờ Khang Hân vậy mà lại gạt mình, cô ấy vốn không phải là ‘tử thần’, mà vừa rồi Cao Chấn lại cầm điện thoại tố giác cô ấy, rồi tự dưng mấy người đang chơi bóng rổ gần đó bỗng như phát điên, lao tới đánh cho Cao Chấn một trận nhừ tử.

Đây không phải là một đợt hành hung bình thường, mà là đánh cho đến chết, đầu óc Cao Chấn dần dần hôn mê, cảm giác toàn thân đau nhức, khắp nơi đều là máu, chẳng bao lâu sau, Cao Chấn đã hoàn toàn bất động.

Trong lớp học, Khang Hân cười như điên dại, hai mắt tràn đầy hưng phấn: “Ha... ha... Cao Chấn cậu vậy mà cũng đi tố giác tớ, thật là thú vị.”

“Nhưng đáng tiếc, tớ không phải là ‘tử thần’, bây giờ thì cậu thấy rồi đó, ha ha, cậu chết cũng vừa rồi.”

Xung quanh, toàn bộ nữ sinh đều phẫn nộ nhìn Khang Hân, nhưng không ai lên tiếng, bởi vì bây giờ, Khang Hân đã gần như phát điên rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »