Chương 207: Cao chấn tố giác

Người chết do tim ngừng đập, đây là một cách gϊếŧ người vô cùng đáng sợ, cách gϊếŧ người này, mới đúng là gϊếŧ người không dao.

“Tiếp theo cần quan sát những người còn lại trong lớp học, để ý xem nếu có ai lấy điện thoại ra dùng, thì lập tức báo ngay cho tớ.” Tôi nhắc Quan Ngọc, sau đó, gục đầu xuống bàn mơ màng.

Hai tiếng sau, tôi tỉnh dậy, Quan Ngọc nhìn tôi nói: “Mọi người đều lấy điện thoại ra dùng, nên tớ không biết phải báo với cậu thế nào.”

“Ừ thôi được rồi.” Tôi đành nói, vậy là cách này không có tác dụng rồi, đầu óc tôi liên tục suy nghĩ, chỉ mong tìm được cách nào khác, nhưng hoàn toàn trống rỗng, nghĩ mãi không thông.

Trong lớp, đang tồn tại một ‘tử thần’, nó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, hơn nữa, còn có thể gϊếŧ chúng tôi bất cứ lúc nào, bây giờ, cô chủ nhiệm đã chết, người thứ hai là ai, không ai đoán được hết.

Ngay cả tôi cũng không chắc chắn, liệu người thứ hai có phải là mình hay không, nghĩ vậy, tôi cảm thấy bất an, giống như cái chết đang gần tôi trong gang tấc vậy.

Nhưng suốt cả một buổi chiều, cũng không có gì khác xảy ra, điều này khiến chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, Cao Chấn lảo đảo chạy vào, đau xót hét lên: “Không xong rồi, Đinh Nhân Kiệt chết rồi.”

“Hả? Đinh Nhân Kiệt chết thế nào?" Lập tức có người hỏi lại.

“Đinh Nhân Kiệt bị sao?”

“Vừa rồi ở sân thể dục, chúng tớ đang nói chuyện thì cậu ấy bỗng nhiên đột tử, cả người ngã xuống đất.” Mặt Cao Chấn trắng bệch kể lại, sau đó, theo lời cậu ấy, chúng đổ xô ra ngoài.

Quả nhiên, chúng tôi nhìn thấy thi thể của Đinh Nhân Kiệt nằm trên sân thể dục, Đinh Nhân Kiệt đã chết, mặt căng cứng lại, cậu ấy đã đột tử rồi.

Nét mặt không hề sợ hãi, cả người cũng không có vết thương, vậy là Cao Chấn nói đúng, Đinh Nhân Kiệt đang nói chuyện với cậu ấy thì lăn đùng ra chết.

Lần đầu tiên tôi chứng kiến một cách gϊếŧ người như vậy, nó không cho người khác có cơ hội đề phòng, vì nạn nhân chết đều là do đột tử, không có bất cứ vết thương nào, trước khi chết cũng không có dấu hiệu gì, cứ bình thản như vậy mà chết.

“Làm sao bây giờ? Đây là năng lực của ‘tử thần’ sao?”

“Thật sự quá đáng sợ, nhất định chúng ta phải tìm được ‘tử thần’ sớm nhất có thể.”

“Nhưng có ai biết ‘tử thần’ là ai đâu.”

“Chắc chắn là kẻ thù của Đinh Nhân Kiệt rồi.”

“Ừ, đúng đó, chắc chắn là người rất ghét Đinh Nhân Kiệt, nhưng ai lại hận Đinh Nhân Kiệt đến như vậy chứ?”

“Chắc chắn là Khang Hân, Đinh Nhân Kiệt đối xử với cậu ấy như vậy, cậy ấy muốn trả thù cũng là chuyện bình thường.”

"Đúng vậy, ‘tử thần’ là Khang Hân."

Xung quanh, mọi người bàn tán xôn xao, cuối cùng lại đưa ra kết luận, ‘tử thần’ là Khang Hân, Khang Hân là người được trao năng lực của thần, dù là vậy, nhưng vẫn chưa có ai chịu đứng ra tố giác .

Vì một khi tố giác sai, nếu Khang Hân không phải là ‘tử thần’, thì người tố giác sẽ phải chết, vì vậy, tất cả chỉ đưa mắt nhìn nhau, ai cũng hi vọng người khác sẽ tố giác, chứ không phải là mình.

Bản chất con người là ích kỷ, nếu tố giác sai, mình phải chết, mà Khang Hân chỉ là người bị tình nghi rất lớn, chứ chưa chắc chắc hoàn toàn. Nhìn tình hình này, tôi chỉ hừ lạnh, rồi dẫn mấy người Dương Á Thịnh rời khỏi đó.

“Lão đại, cậu nói xem, Khang Hân có phải là ‘tử thần’ không?” Dương Á Thịnh lại gần tôi hỏi nhỏ.

“Khả năng rất thấp, nhưng dù là một phần trăm thì cũng coi như là có rồi.” Tôi xoa hai lòng bàn tay vào nhau: “Nhưng hiện tại không đáng để mạo hiểm, tốt nhất là cứ tiếp tục quan sát xem những người khác có gì bất thường hay không.”

Thêm vài tiếng nữa trôi qua, vẫn không có ai đứng ra tố giác Khang Hân, tuy rất nhiều người đã xác định Khang Hân chính là ‘tử thần’, nhưng ‘không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn’, ai ai cũng ích kỷ, nên trọng trách đứng ra tố giác Khang Hân, vẫn chưa ai đảm nhiệm.

Khang Hân ngồi trên ghế, xung quanh không có một ai, mọi người trong lớp đều nhìn Khang Hân bằng ánh mắt e dè, khiến cho cô bắt đầu trở nên đắc ý.

Khi nhận ra mọi người đang sợ mình, gương mặt Khang Hân hiện lên một nụ cười nham hiểm, cô ấy nhìn Cao Chấn đầy thù hận, đây là người đã bôi nhọ mình rất nhiều lần, giọng Khang Hân lạnh ngắt: “Tớ chính là ‘tử thần’ đây, bây giờ tớ muốn báo thù.”

“Khang Hân, cậu đừng làm vậy.” Cao Chấn vừa dứt lời liền quỳ xuống trước mặt Khang Hân, nức nở van xin: “Khang Hân, đều là lỗi của tớ, cầu xin cậu tha thứ cho tớ lần này, đừng làm như vậy.” Vừa nói cậu ấy vừa tự tát vào mặt mình liên tục.

“Hừ… Cao Chấn, bây giờ cậu mới biết sợ sao?” Khang Hân nhìn Cao Chấn, trong số các nam sinh, cậu ấy là người ăn hϊếp Khang Hân nhiều nhất, thường xuyên đánh cô ấy một cách vô lý, điều này khiến cho Khang Hân vô cùng oán hận.

“Ha…ha… bây giờ có năn nỉ thì cũng đã muộn rồi, tớ nhất định sẽ gϊếŧ cậu.” Khang Hân nhìn chằm chằm Cao Chấn.

“Đừng mà, cậu đừng làm vậy, tớ cầu xin cậu, buông tha cho tớ đi mà.” Cao Chấn vội vàng van xin, giọng điệu đau thương tội nghiệp: “Chỉ cần cậu tha cho tớ, cậu muốn gì cũng được, tớ bằng lòng chịu trách nhiệm với cậu.”

“A… a… cậu nói thật chứ?” Khang Hân hỏi Cao Chấn, ánh mắt gian xảo, nhưng lúc này, do Cao Chấn quá sợ hãi nên chẳng nhìn ra.

“Đương nhiên là thật, thành ý của tớ dành cho cậu có trời đất chứng giám.” Cao Chấn vội vàng thề thốt, vì sống sót, việc gì cậu ấy cũng có thể làm, hành động này của Cao Chấn khiến cả lớp chán ghét, nhất là mấy nữ sinh, bọn họ nhìn Cao Chấn với ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Bây giờ thì tớ có thể khẳng định, Khang Hân không phải là ‘tử thần’.” Tôi nhìn Khang Hân rồi mở miệng.

“Không thể nào, thật vậy sao?” Quan Ngọc vội phản bác.

“Là ‘tử thần’, chắc chắn sẽ tìm mọi cách ngụy trang để che giấu, không ai lại để lộ thân phận một cách trắng trợn như vậy hết, cậu nghĩ ‘tử thần’ sẽ ngu xuẩn mức đó sao?” Tôi cười lạnh, nhưng cũng không vạch trần Khang Hân, dù sao thì tôi cũng không có qua lại gì nhiều với cô ấy.

Hiện tại, trong mắt đa số mọi người, Khang Hân đã là ‘tử thần’, tuy vẫn còn vài người không tin, nhưng cũng chẳng ai dám trêu chọc cô ấy nữa, nhất là Cao Chấn, đã thật sự trở thành nô tài của Khang Hân.