Chương 206: Điểm yếu của tử thần

Sức khỏe của cô chủ nhiệm rất tốt, đột tử là điều vô lý, mà trong phòng làm việc lại chẳng có ai, điểm này liên quan mật thiết đến điều kiện gϊếŧ người, chắc chắn rằng, cô đã bị ‘tử thần’ gϊếŧ chết.

“Khiến nạn nhân đột tử chính là năng lực của ‘tử thần’ sao?” Lòng tôi thầm lo sợ, trò chơi tử thần lần này, người được chọn làm ‘tử thần’, chắc chắn có được năng lực rất mạnh, cô chủ nhiệm chết đột ngột, hiện trường không có bất cứ ai, đây là một cái chết rất mờ ám.

“Loại năng lực này thật đáng sợ, đến giờ tớ vẫn không biết tại sao cô chủ nhiệm lại chết.” Dương Á Thịnh sợ hãi lên tiếng.

“Người đầu tiên phát hiện thi thể của cô là ai?” Tôi vội hỏi, dựa theo tình tiết quan trọng của nhiều vụ án, người đầu tiên phát hiện thi thể là đáng nghi nhất.

“Là một giáo viên lớp khác.” Dương Á Thịnh trả lời.

“Vậy thì không phải rồi.” Tôi lắc đầu, ‘tử thần’ là người trong lớp, chắc chắn không thể là người ngoài, vậy là manh mối này đã đứt rồi, cô chủ nhiệm chết rồi, mà lại không tìm được hung thủ.

“Năng lực của ‘tử thần’ ghê thật, muốn ai đột tử thì người đó sẽ đột tử, không để lại bất cứ manh mối gì, vậy thì sao mà điều tra được chứ?” Dương Á Thịnh nói.

Cô chủ nhiệm đã bị ‘tử thần’ gϊếŧ chết, hung thủ lại có thể là bất cứ ai, không tìm được chứng cứ, không có dấu chân, không có hung khí, chỉ có một sự thật là cô chủ nhiệm đã chết, năng lực đáng sợ này, khiến mọi người nghẹt thở.

Những người vây quanh hiện trường bàn tán xôn xao, mặt ai cũng đầy sợ hãi, hôm nay người chết là cô chủ nhiệm, vậy… ngày mai, sẽ là ai? Trò chơi tử thần lần này, là trò chơi sinh tử đáng sợ nhất.

Cái chết ngày càng gần, ai cũng ở trong tâm trạng hoảng loạn, có vài nữ sinh hét lên rồi chạy đi, bởi trong chính chúng tôi, có một ‘tử thần’ đang tồn tại.

Mà lúc này, ‘tử thần’ đã bắt đầu gϊếŧ người rồi, cái chết của cô chủ nhiệm, mới chỉ là khởi đầu mà thôi, tiếp theo, ‘tử thần’ sẽ gϊếŧ thêm nhiều người nữa.

Trở về lớp, tôi bắt đầu phân tích kỹ càng, rốt cuộc năng lực của ‘tử thần’ là gì? Mà người được chọn làm ‘tử thần’ là ai? Nếu không tìm được nó, thì những cái chết bất thường sẽ tiếp tục xảy ra.

Sau khi cô chủ nhiệm bị kéo vào lời nguyền, lớp học đã trở nên có trật tự hơn trước, nói ra cũng thật mâu thuẫn, mặc dù tôi không thích cô, nhưng cũng cảm ơn cô vì ít ra, nhờ có cô mà lớp học không còn lộn xộn như trước nữa.

“Cuối cùng thì cô chủ nhiệm cũng đã chết, quá tốt rồi, không ai quản tớ nữa rồi.” Đinh Nhân Kiệt đứng dậy, ánh ắt tham lam nhìn Khang Hân, khiến Khang Hân sợ run người, co rúm lại trên ghế.

“Mẹ kiếp, hôm nay tâm trạng của ông đây rất tốt, Khang Hân, mau đến hầu hạ ông.” Đinh Nhân Kiệt cợt nhả, vươn tay chụp lấy bả vai của Khang Hân, Khang Hân sợ tái mặt, nhưng lại không dám làm trái lời, chỉ có thể đứng dậy đi theo.

Còn Cao Chấn thì cười đầy xấu xa, đi tới trước mặt Đinh Nhân Kiệt.

“Cao ca, cậu cũng định đi cùng sao?" Đinh Nhân Kiệt nham hiểm.

“Tất nhiên, dù Khang Hân hơi mập, nhưng cũng tạm, vừa đủ để giải tỏa tâm trạng lúc này.” Cao Chấn vừa dứt lời, đã xoay người tát cho Khang Hân một cái, Khang Hân chỉ biết cúi đầu, không dám nói gì, còn mấy nữ sinh bên cạnh thì lại nhìn Khang Hân với ánh mắt vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Từ khi Khang Hân chống đối cả lớp, tình cảm của mọi người dành cho cô ấy đã xuống dốc không phanh, dù là nam sinh hay nữ sinh, đều lấy cô ấy ra để đùa cợt.

“Cậu không sợ cậu ấy chính là ‘tử thần’ sao?” Đinh Nhân Kiệt hỏi Cao Chấn.

“Hô hô, có thể sao, nếu cậu ấy là ‘tử thần’ thật, thì hôm nay tớ sẽ gϊếŧ thần.” Cao Chấn cười bỉ ổi, sau đó, cùng với Đinh Nhân Kiệt, mỗi người một tay lôi Khang Hân ra ngoài.

“Sao bọn họ lại có thể làm như vậy chứ?” Quan Ngọc nhìn theo, tức giận lên tiếng, nhưng cô ấy cũng không ra tay ngăn cản, vì cô ấy biết, bây giờ cô ấy có làm gì thì cũng là vô dụng.

“Ai lại để cô chủ nhiệm chết sớm như vậy, lớp học vừa mới ổn định lại, giờ lại như cũ rồi…” Tôi kẽ than, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Quan Ngọc: “Giờ cậu không còn là lớp trưởng nữa rồi, không cần phải suy nghĩ nữa.”

“Ừ.” Quan Ngọc gật đầu thật nhẹ, mệt mỏi dựa vào lòng tôi.

“Hiện tại, dù ‘tử thần’ đã ra tay, nhưng tớ vẫn chưa thể xác định được người đó là ai, với lại cũng chưa biết năng lực thật sự của ‘tử thần’ là gì, có phải là khiến cho nạn nhân đột tử bất cứ lúc nào không? Đúng là hết cách.” Tôi chán nản lên tiếng.

“Không hẳn là vậy, cậu nhớ lại trò săn người trước đây đi, dù quỷ đã mạnh đến mức đó, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn thoát được hay sao?” Quan Ngọc nhắc nhở.

Lời nhắc nhở của Quan Ngọc khiến tôi giật mình, rồi sau đó trở nên rất phấn khởi.

Đúng vậy, trò chơi ‘tử thần’ trước mắt có vẻ rất khó khăn, nhưng chính vì ‘tử thần’ có năng lực quá mạnh, nên chắc chắn sẽ bị hạn chế, giống như lúc nãy, cô chủ nhiệm chết chỉ có một mình, chứng tỏ, ‘tử thần’ không thể gϊếŧ được hai người cùng lúc.

Đây có thể là điểm yếu của ‘tử thần’, ‘tử thần’ không thể gϊếŧ cùng một lúc hai người, vậy là có quy định gϊếŧ người, hơn nữa, mỗi ngày chỉ có thể gϊếŧ một số người nhất định, nếu không thì cả lớp chúng tôi đã bị gϊếŧ hết rồi.

Nhưng dù biết được điểm yếu của ‘tử thần’, thì cũng khó mà tìm được nó, vì nó ẩn mình rất khéo, lại ngay trong lớp chúng tôi, giống như những gì tôi nghĩ, ‘tử thần’ không cần tự ra tay, mà dựa vào một năng lực đặc biệt nào đó để gϊếŧ người.