Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 205: Tử thần

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nếu tớ nói ‘tử thần’ là tớ, cậu có tố giác tớ không?” Diệp Nhã Tuyết hỏi xong thì nhoẻn miệng nở nụ cười mê hồn, lúc này, tôi lắc đầu: “Sẽ không.”

“Ồ... là vì cậu thích tớ sao?” Diệp Nhã Tuyết hỏi tôi, tôi nhìn cô ấy, rồi quay đầu đáp lại: “Cậu là bạn gái cũ của tớ, dù sao tớ vẫn nhớ tình cũ.”

“Hừm, nhưng đáng tiếc, tớ không phải ‘tử thần’, nếu không, người đầu tiên tớ xử lý là Quan Ngọc, để cho cậu ấy tự tìm cái chết.” Diệp Nhã Tuyết gằn giọng, hung tợn như một con sói đói.

“Rốt cuộc thì tại sao cậu lại thành thế này?” Tôi chất vấn Diệp Nhã Tuyết.

“Hết cách rồi, tớ chỉ là một nữ sinh, cũng không có ai bảo vệ tớ, nếu tớ không kiên cường, thì đã sớm bị người khác chà đạp rồi.” Diệp Nhã Tuyết tỏ ra đáng thương.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi hơi lúng túng, nhưng không biết phải trả lời thế nào, dù sao thì bây giờ tôi và cô ấy đã không có quan hệ gì rồi.

"Trương Vỹ, cậu thật không có lương tâm, hôm qua làm quá thô bạo, đến bây giờ tớ vẫn còn đau.” Diệp Nhã Tuyết quyến rũ nhìn tôi, rồi kéo bàn tay tôi hướng về phía ngực cô ấy.

Lúc này, sau lưng tôi vang lên một giọng nói tức giận.

“Trương Vỹ, hóa ra cậu ở đây sao?”

Tôi vội quay đầu lại thì thấy Quan Ngọc đang sầm mặt nhìn tôi, và cũng đang nhìn Diệp Nhã tuyết, nhưng Diệp Nhã Tuyết lại không hề ngạc nhiên, tiếp tục cầm tay tôi, rồi ôm vai bá cổ tôi: “Ồ, ra là thê tử già của cậu… thôi kệ cậu ấy, chúng ta cứ tiếp tục đi.”

“Diệp Nhã Tuyết…” Quan Ngọc sấn tới tách hai chúng tôi ra, cô ấy nhìn Diệp Nhã Tuyết bằng đôi mắt tràn đầy lửu giận, còn Diệp Nhã Tuyết thì vẫn thản nhiên, đôi môi nhỏ xuất hiện một nụ cười xấu xa.

“Là Quan Ngọc sao, cậu tìm tớ có việc gì?”

“Diệp Nhã Tuyết, cậu muốn cướp bạn trai của tớ sao?” Quan Ngọc tức giận chất vấn, nếu là nữ sinh bình thường, nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, sẽ thấy chột dạ, nhưng Diệp Nhã Tuyết lại không hề cảm thấy cấu hổ vì mình làm người thứ ba.

“Tất nhiên rồi, Trương Vỹ là bạn trai cũ của tớ, nói đúng ra thì cậu mới là người cướp bạn trai của tớ đó.” Diệp Nhã Tuyết cười lạnh.

“Thời gian đó hai người đã chia tay rồi, lại còn là cậu phản bội cậu ấy.” Quan Ngọc nói thẳng với Diệp Nhã Tuyết.

“Phản bội? Có sao? Lúc đó, tớ và cậu ấy chỉ giận hờn cãi nhau, chuyện bình thường giữa các cặp đôi thôi, trong lòng tớ chỉ có mình cậu ấy.” Diệp Nhã Tuyết đáp lại Quan Ngọc.

“Mặc kệ trước đó thế nào, bây giờ Trương Vỹ đã là bạn trai của tớ rồi, tớ không cho cậu tiếp cận cậu ấy.” Quan Ngọc đứng trước mặt tôi, nghiêm nghị nhăc nhở Diệp Nhã Tuyết.

“Thật sự để tớ làm tiểu tam* cũng được mà.” Diệp Nhã tuyết vừa nói vừa nhìn tôi, rồi dịu dàng: “Trương Vỹ, cậu đừng quên hôm qua cậu đã đồng ý với tớ chuyện gì nhé.”

Tôi ngây người, hôm qua tôi có đồng ý chuyện gì với Diệp Nhã Tuyết đâu, nhưng nhìn Diệp Nhã Tuyết đang diễn trò trước mặt, tôi biết, cô ấy đang muốn trêu người.

Nghe vậy, Quan Ngọc lườm tôi một cái, sau đó, cũng tỉnh táo lại, cô ấy hiểu, đối mặt với một người như Diệp Nhã Tuyết, nhất định phải thật bình tĩnh, nếu không sẽ bị cướp mất bạn trai.

Chuyện tranh giành tình nhân giữa các cô gái, vốn là bản năng, không cần phải có ai dạy, lúc này, Quan Ngọc cười lạnh, rồi cầm tay tôi nói: “Tớ không quan tâm Trương Vỹ đồng ý với cậu cái gì, chỉ biết rằng hiện tại điều đó không còn giá trị.”

“Dựa vào đâu chứ? Trương Vỹ đồng ý với tớ rồi mà, hơn nữa… tớ với bạn trai cậu cũng đã quan hệ với nhau rồi còn gì.” Diệp Nhã Tuyết hất mặt nói với Quan Ngọc.

“Vậy thì sao chứ? Tớ đã nói rõ rồi, xem như tình một đêm của Trương Vỹ thôi.” Quan Ngọc chế giễu Diệp Nhã Tuyết, sau đó, dịu dàng dựa vào lòng tôi.

“Cậu dám nói tớ như vậy?” Diệp Nhã Tuyết lạnh mặt, trong tay đã cầm sẵn một con dai tự lúc nào, con dao này chính là con dao mà tôi đã đưa cho cô ấy, rất bén, cũng rất nhọn, chỉ cần đâm ai thì lập tức sẽ trở thành một vết thương chí mạng.

Thấy Diệp Nhã Tuyết xông về phía mình, Quan Ngọc nhất thời hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cũng rút ra một con dao gọt trái cây, con dao này, cũng là tôi đưa cho cô ấy.

Bởi vì tình hình trong lớp luôn nguy hiểm, đã vậy Quan Ngọc lại rất xinh đẹp, tôi sợ đám nam sinh khi điên lên sẽ làm hại cô ấy, nên đưa cho cô ấy phòng thân, mà cả lớp hiện giờ, ngoài Quan Ngọc ra, rất nhiều nữ sinh cũng có vũ khí phòng thân.

“Ồ... cậu cũng có dao sao, vậy thì nhân tiện đấu một trận đi.” Diệp Nhã Duyết như phát điên nhìn Quan Ngọc, rút lưỡi dao ra, khuôn mặt khó coi.

“Ai sợ ai chứ, chắc chắn tớ không để cậu cướp mất Trương Vỹ đâu.” Quan Ngọc nói xong, cầm dao lên chấp nhận khiêu chiến, nhìn hai nữ sinh muốn đánh nhau trước mặt mình, tôi cảm thấy rối bời.

“Hai người các cậu mau dừng tay.” Tôi vội hét lên ngăn cảm, nhưng lúc này, không ai nghe tôi hết, Quan Ngọc và Diệp Nhã Tuyết đứng đối diện nhau giống như kẻ thù, mỗi người cầm một con dao khiến tôi sợ run.

Ngay lúc này, Dương Á Thịnh bỗng xuất hiện, hoảng sợ thông báo: “Lão đại, cô chủ nhiệm chết rồi.”

“Cái gì? Sao lại chết?” Tôi tái mặt, vội gọi Quan Ngọc.

Vốn dĩ Quan Ngọc tính đấu một trận với Diệp Nhã tuyết, nhưng nghe thấy tôi gọi, cô ấy hơi ngập ngừng, nhưng cũng thu dao lại, còn Diệp Nhã Tuyết thì không chịu buông tha, thờ ơ nhìn Quan Ngoc, rồi lên giọng chế giễu: “Quan ngọc, cậu sợ rồi sao?”

“Tớ không sợ cậu.” Quan Ngọc liếc Diệp Nhã Tuyết rồi châm chọc: “Chỉ là… bạn trai tớ không thích con gái đánh nhau, tớ cũng không giống như cậu…”

“Hừ.” Diệp Nhã Tuyết nhìn Quan Ngọc, rồi cũng cất dao đi, trận chiến có lẽ sẽ đẫm máu này, cuối cùng cũng không diễn ra.

Cầm lấy tay Quan Ngọc, tôi xoay người đi đến hiện trường, tới nơi mới biết, thì ra là ở văn phòng, thi thể của cô chủ nhiệm đang nằm trên mặt đất.

Cô ấy vừa mới bị cuốn vào lời nguyền, đang muốn lãnh đạo lớp thoát khỏi nó, nhưng ai ngờ lại chết sớm như vậy, mà lại còn chết rất kỳ lạ, cả người không có một vết thương nào, nét mặt cũng không hề hoảng sợ, đôi mắt khép hờ, chỉ có cơ thể là đã cứng ngắc.

Giống như một người đang ngủ, nhưng thực sự đã chết rồi.

"Nghe đâu cô chết do đột tử, không có thương tích, mà cũng không có ai bên cạnh.” Dương Á Thịnh cẩn thận nhắc nhở tôi.

"Không, không phải là đột tử, mà là do lưỡi hái ‘tử thần’.”
« Chương TrướcChương Tiếp »