Chương 25: Bí Tiểu Vũ Giở Trò

Tô Nhã xem như thua trắng rồi, cô ấy nhìn tôi cười ảm đạm, nài nỉ "Cậu xin cậu, hãy cứu tớ đi, bây giờ cậu có tới sáu mạng, mấy mạng dư đó cũng chẳng để làm gì, hay là tặng cho tớ đi, sau này cậu bắt tớ làm gì cũng được"

"Chuyện hoang đường như vậy đợi nằm mơ hẵng nói" Tôi nhìn Tô Nhã đầy chán ghét rồi xoay người bước đi. Đúng lúc này, Bí Tiểu Vũ bất ngờ nhào tới trước mặt tôi

Hiện tại, cô ấy đã cùng đường, sau khi biết kết quả giữ tôi và Tô Nhã, cô ấy nhất thời dấy lên hi vọng. Tôi đang có sáu mạng, trong khi đó mỗi người cần có ba mạng thôi là có thể sống sót rồi

Chỉ cần tôi cố ý thua ba lần, cô ấy sẽ được sống, vì vậy, tôi chính là hi vọng cuối cùng của Bí Tiểu Vũ. Bí Tiểu Vũ rất có lòng tin với việc sẽ thuyết phục được tôi giao ba mạng cho cô ấy

"Trương Vỹ, đợi đã, hiện giờ cậu có sáu mạng, chỉ cần cậu chia cho tớ ba mạng thì tớ được sống rồi" Bí Tiểu Vũ nói

"Vậy thì sao?" Tôi chẳng thèm nhìn Bí Tiểu Vũ, cô ấy thay đổi thái độ thật nhanh, đầu tiên là vẻ mặt dương dương tự đắc, sau khi bại dưới tay tôi, thần sắc thảm hại như sắp chết, còn bây giờ, dùng ánh mắt nịnh bợ nhìn tôi

"Tớ biết tớ có lỗi với cậu, nhưng đều là do Tô Nhã ép tớ làm, cậu tha thứ cho tớ đi, chỉ cần cậu cho tớ ba mạng, sau này tớ sẽ làm người của cậu" Bí Tiểu Vũ nói

Tôi hơi do dự một chút, Bí Tiểu Vũ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tuy hay qua lại với các nam sinh, tính tình lại phóng khoáng, nhưng vẫn là một mỹ nhân, đứng trước cám dỗ như vậy, lòng tôi hơi động.

Tôi đang có sáu mạng, ba mạng dư đối với tôi chẳng có nghĩa gì, nếu đem chúng cho Bí Tiểu Vũ, tôi sẽ có được một người bạn gái, đây đúng là một chuyện hay ho.

Nhưng, nghĩ tới Diệp Nhã Tuyết, tôi vội lắc đầu "Xin lỗi cậu, tớ không thể đồng ý với cậu được"

"Tớ biết cậu thích Diệp Nhã Tuyết, vầy đi, tớ chấp nhận làm tiểu tam của cậu, sẽ không ảnh hưởng tới mối quan hệ của cậu và Diệp Nhã Tuyết,được không?" Bí Tiểu Vũ vừa nói vừa kéo cánh tay của tôi, ánh mắt rất dịu dàng.

Nói thật, tôi đã xiêu lòng, nhìn gương mặt của Bí Tiểu Vũ, tôi không nhịn được mà muốn đồng ý ngay, đây tuyệt đối là một chuyện tốt chưa từng có.Thế nhưng, ngay lúc tôi chuẩn bị đồng ý thì...

Trong đầu tôi chợt nghĩ tới, có khi nào Bí Tiểu Vũ đang gạt tôi hay không? Lúc này cô ấy cầu xin tôi như vậy là vì cô ấy cần mạng, nhưng sau khi trò chơi kết thúc thì sao? Khi đó,tôi không còn uy hiếp cô ấy được nữa rồi, nếu cô ấy lật lọng thì tôi làm được gì?.

Bí Tiểu Vũ không chỉ là một cô gái cực kỳ mê hư vinh, mà còn hay qua lại với các nam sinh nữa, một người như vậy chẳng đáng tin chút nào.

Nghĩ tới đây, trong đầu tôi xuất hiện nhiều suy nghĩ đen tối, tuy có hơi bỉ ổi, nhưng tôi sẽ không bị thiệt thòi.

"Tớ đồng ý với cậu, nhưng tốt nhất là cậu đừng nuốt lời" Tôi vội nói với Bí Tiểu Vũ, Bí Tiểu Vũ lật đật gật đầu, thân hình thon thả gần như lọt thỏm vào lòng tôi. Ngửi thấy mùi hương trên người Bí Tiểu Vũ, tôi hơi thỏa mãn, không kìm được mà lắp bắp "Chúng ta bắt đầu đi".

"Ừ" Bí Tiểu Vũ gật đầu đáng yêu, đôi mắt nhìn tôi đầy dịu dàng "Yên tâm đi, tớ nhất định không nuốt lời".

"Vậy thì tốt" Tôi ôm thân thể của Bí Tiểu Vũ, bắt đầu chơi Mora cùng cô ấy, tôi nhẹ nhàng nói "Tớ sẽ vẫn ra búa, cậu thắng ba lần là được rồi".

"Tốt quá rồi, Trương Vỹ thương yêu, từ nay tớ đã là người của cậu"

Lần đầu, tôi ra búa thật, cô ấy ra bao. Lần thứ hai, tôi vẫn ra búa, cô ấy ra bao.

Gương mặt của Bí Tiểu Vũ ngày càng dịu dàng hơn, cô ấy tựa hẳn thân hình mềm mại của mình vào lòng tôi, cười nhìn tôi say đắm, giọng nũng nội "Còn một lần nữa thôi, cảm ơn cậu, Trương Vỹ yêu dấu, những gì đã hứa, tớ quyết không nuốt lời".

"Ừ, tớ tin cậu" Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy và trả lời, sau đó, chúng tôi lại giơ tay lên, tiếp tục chơi Mora. Cánh tay của tôi từ từ hạ xuống, song song đó, tôi tập trung quan sát thái độ của Bí Tiểu Vũ, tôi phát hiện, trên mặt cô ấy ẩn hiện một nụ cười lạnh.

Không hay rồi, mình đã bị lừa!.

Nhưng đã muộn, cánh tay tôi hạ xuống thành búa, còn Bí Tiểu Vũ ra bao, cô ấy thắng.

"Ha ha ha, tớ thắng rồi, cuối cùng tớ cũng thắng rồi" Bí Tiểu Vũ cười ha hả, sau đó chóng vánh rời khỏi lòng tôi, đôi mắt đầy lạnh lùng " Trương Vỹ, không ngờ thông minh như cậu cũng bị tớ lừa".

"Quả nhiên, lời hứa của cậu chỉ là một đống hôi hám".

"Đương nhiên rồi, nghĩ sao tớ có thể đồng ý yêu cầu đó cơ chứ, làm tiểu tam ư, tớ khinh. Một tên vừa xấu vừa nghèo như cậu, lấy tư cách gì để tớ làm tiểu tam chứ" Bí Tiểu Vũ nhìn tôi, giống như đang đọc một mẫu chuyện cười, giọng châm biếm giễu cợt.

Mặt tôi lúc đỏ lúc trắng, tay chân luống cuống "Nhưng rõ ràng cậu đã hứa với tớ rồi mà, là tớ cứu cậu đó".

"Vậy thì sao? Cuối cùng thì tớ đã thắng rồi" Bí Tiểu Vũ cười lớn, nhìn tôi bằng ánh mắt miệt thị, xa hơn một chút, Tô Nhã đang ngã nhoài trên đất, ánh mắt đờ đẫn.

Bí Tiểu Vũ nói tiếp "Dù sao thì cũng phải cảm ơn cậu, nhưng muốn tớ trở thành tiểu tam của cậu, cậu xứng sao? Trương Vỹ, cậu thông minh, nhưng rốt cuộc chẳng phải cũng là một tên đê tiện thôi sao?".

Tôi khó chịu gật đầu, tôi biết, Bí Tiểu Vũ, đã lừa được tôi,cô ấy cố tình nói huỵch toẹt ra hoàn cảnh thực tế của tôi, đối với một thằng con trai, đó là một nhất chí mạng.

Thứ mê hoặc đầy hấp dẫn này,đủ khiến cho đầu óc tôi ngu mụ mị, khiến cho tôi không còn sáng suốt, vì thế, đã chạm phải một sai lầm chết người, tạo điều kiện cho Bí Tiểu Vũ giành chiến thắng.

"Hẹn gặp lại Trương Vỹ, tớ không thể không thừa nhận là cậu rất thông minh, nhưng lại quá dễ dàng tin tưởng người khác, trước đây cậu cũng đã bị tớ lừa rồi còn gì" Bí Tiểu Vũ cười.

Trước đây, cô ấy từng hẹn tôi trước cổng trường nói là muốn giới thiệu bạn gái cho tôi, để tôi ngây ngốc ngồi đợi tới mấy tiếng đồng hồ, chuyện đó sau này đã biến thành trò cười của lớp.

Và bây giờ, cô ấy lại tiếp tục lừa tôi thêm một lần nữa, Bí Tiểu Vũ chuẩn bị rời đi, tôi bất ngờ cười lạnh "Bí Tiểu Vũ, trước khi đi, có thể xem thử điện thoại của mình không?".

"Xem thì sao, cậu không lấy được mạng của tớ đâu" Bí Tiểu Vũ vẫn đang đắc ý, sau đó từ từ mở điện thoại ra xem. Ngay lập tức, sắc mặt cô ấy thay đổi hoàn toàn.

"Tại sao? Tại sao hiện tại tớ chỉ có một mạng vậy? Vừa rồi rõ ràng tớ đã thắng mà!" Bí Tiểu Vũ rất kích động.

"Đơn giản thôi, bởi vì lần thứ ba, tớ vốn không phải ra búa, mà là kéo" Tôi cười lạnh.

"Không thể nào, vừa rồi chính mắt tớ thấy cậu ra búa mà" Bí Tiểu Vũ vội vàng la lên.

"Có phải cậu lầm rồi hay không? Vừa nãy lúc hạ tay xuống, tớ đã âm thầm chìa hai ngón ra rồi, trong trò Mora này, nó ngầm thừa nhận là kéo, cho nên, hiện giờ cậu chỉ còn có một mạng" Tôi lắc đầu, giọng điệu châm chọc.

Vừa rồi tôi đã phát hiện Bí Tiểu Vũ đã lừa tôi, vì vậy, vào giây phút cuối cùng tôi đã hành động. Chỉ có điều, Bí Tiểu Vũ quá vui mừng, nên không để ý tới thông báo trên điện thoại.

Bí Tiểu Vũ hoảng hốt đọc tin nhắn thêm một lần nữa, rồi khóc oà lên, ngay sau đó, thân thể mềm mại của cô ấy lại đổ ập vào người tôi, giọng nức nở "Xin lỗi cậu, tớ không nên làm như vậy, tớ xin lỗi, hãy cứu tớ đi, tớ thật sự đã sai rồi".

"Hư,̀ muộn rồi" Tôi nói với Bí Tiểu Vũ.

"Không, vẫn còn thời gian mà, tớ xin cậu, tha thứ cho tớ một lần đi" Bí Tiểu Vũ ôn chặt lấy tôi mà thổn thức, đôi mắt của cô ấy đầy thành khẩn, cả thân hình mình cọ xát vào người tôi, khiến tôi cực kỳ thoải mái, tôi nhìn hai dòng nước mắt trên mặt Bí Tiểu Vũ, cuối cùng cũng đành gật đầu " Thôi được, hy vọng lần này cậu không giở trò nữa".

"Ừ, chắc chắn, tớ thật sự biết sai rồi" Bí Tiểu Vũ vội trả lời, vừa nói, cô ấy vừa hôn mấy cái lên môi lên mặt tôi, nhưng cô ấy không hề để ý, ánh mắt của tôi ngày càng lạnh.

Trò Mora lại được bắt đầu, lúc này Bí Tiểu Vũ cũng không giở trò ma mãnh gì nữa, cô ấy chọn bao thật, còn tôi thì khác, tôi ra kéo, không chừa cho cô ấy bất cứ đường sống nào.



"Tại sao?" Bí Tiểu Vũ ngồi sững người bên cạnh tôi, ánh mắt đầy thù hận.

"Bí Tiểu Vũ, đừng xem thường sự thông minh của tớ, cậu cho rằng tớ sẽ tiếp tục tin tưởng một người đã lừa tớ sao?" Tôi trào phúng nhìn cô ấy,ngay sao đó liền xoay người rời đi.

Nhưng lúc này, chân của tôi bị Bí Tiểu Vũ khóc lóc ôm chặt lại.

"Thật lòng xin lỗi cậu, tớ biết tớ sai rồi, cầu xi cậu hãy cứu tớ, chỉ cần cậu đồng ý cứu tớ, chuyện gì tớ cũng đều nghe theo cậu, cả đời làm tiểu tam của cậu cũng được".

"Hừ, tớ hiểu con người cậu rất rõ, có thể cậu sẽ làm vậy thật, nhưng cũng chẳng kéo dài được bao lâu đâu, đó là bản chất của cậu rồi".

"Không phải, tớ biết sai thật mà, cầu xin cậu, cậu hãy tha cho tớ đi" Bí Tiểu Vũ gào lên.

"Buông ra!" Tôi quay đầu đi, chán ghét chẳng thèm nhìn Bí Tiểu Vũ thêm một giây nào, giọng dứt khoát.

"Không buông, tớ sẽ không buông tay" Bí Tiểu Vũ liều mạng lắc đầu nguầy nguyậy.

"Thật ra, xưa nay tớ chưa bao giờ đánh con gái cả, xem ra lần này ngoại lệ rồi" Tôi lắc đầu, trong nháy mắt, tôi đà một phát, Bí Tiểu Vũ theo đó bị đập văng sang một bên.

Bí Tiểu Vũ còn muốn nhào tới tôi, nhưng lại bị tôi đá thêm một phát nữa, nên chỉ đành co rụt người. Lần này cô ấy đã hiểu, mình chính thức xong đời, đôi mắt cô ấy căm phẫn nhìn tôi, giọng đầy oán hận "Trương Vỹ, tớ có thành quỷ cũng không tha cho cậu".

"Vậy thì cứ đến đây, tớ đợi cậu" Tôi lạnh lùng liếc cô ấy rồi xoay người bước lên lầu.

Chẳng bao lâu tôi đã trở về lớp học, thời hạn của trò chơi ngày càng ngắn lại, mặt ai cũng hơi khó coi, riêng Dương Á Thịnh thì mặt mũi trắng xanh, cậu ấy biết mình sẽ chẳng sống được bao lâu nữa, nên đang nắm tay bạn gái của mình là Cẩu Hồng Vân để công khai mối quan hệ, nhưng mấy bạn học xung quanh thì lại rất dửng dưng.

Tôi trở về khiến cả lớp xôn xao, mọi người thông qua nhóm chất đều đã biết số mạng tôi đang có, hiện đang là sáu mạng.

"Trương Vỹ, Tô Nhã đã chẳng còn mạng nào nữa rồi, có phải cậu giở trò quỷ gì hay không?" Triệu Thần Hách đứng lên hỏi.

"Cô ấy đang ở dưới lầu, cậu có thể xuống đó để hỏi" Tôi trả lời cậu ấy, lúc này, cả người tôi đều là máu, da dẻ thì trầy xước, mặt thì khỏi nói, nhìn như ác quỷ, chính vì vậy, chẳng ai dám tới gần.