Chương 17

Trên phố người qua lại tấp nập rộn ràng, các cửa hàng bán đồ tu luyện chưa bao giờ thiếu người đến mua "bảo vật". Cũng có không ít các vị tiền bộ từ thời xa xưa để lại bảo bối nghìn năm, hầu hết đều đã bám bụi cả, chỉ nằm chờ người có duyên tới gặp gỡ mang về. Truyền thuyết kể rằng thanh kiếm của đệ nhất mỹ nhân tu chân giới cũng là được tìm thấy ở đây, chỉ có giá một trăm viên linh thạch thượng phẩm.

Thời Ôn Tu Viễn còn làm ma tôn, hắn chẳng thiếu thứ gì, nên chẳng bao giờ đi dạo trên phố xá của tu chân giới hết. Hôm nay tới đây xem một lượt thấy cũng có vẻ hay ho.

Mỗi cửa hàng trên con đường đều trông không lớn lắm, nhưng phần lớn đều là cửa hàng lớn có một cửa chính, trên cửa treo bảng tên và loại hàng bán trong tiệm, sau khi đi qua cửa bên trong sẽ là lầu các rất rộng rãi.

"Bán sách, bán sách đây, sách hay xuất sắc, chỉ còn một triệu bản cuối cùng!! Cơ hội không thể bỏ lỡ, lỡ rồi là không quay lại đâu!!" Lúc An Hòa Dật đi ngang qua một cánh cửa nọ, một người học việc mặc áo chùng xám ở cửa hàng đó gọi y lại.

"Xin chào, ngươi là sư tôn nhà nào vậy? Ở đây ta có cuốn sách mới nổi lắm này, không biết chân nhân có hứng thú không ạ?"

An Hòa Dật dừng bước, "Sách gì?"

"Tuyển tập một trăm cách đuổi gϊếŧ sư tôn."

An Hòa Dật lập tức muốn cất bước rời đi.

"Từ từ," Ôn Tu Viễn kéo tay áo An Hòa Dật. Thấy y dừng bước, hắn mới quay ra cười hỏi người bán hàng, "Sách viết gì thế? Nói nghe chút đi."

Người bán hàng tràn đầy hăng hái giới thiệu, "Mọi người biết Phù Chu sư tôn chứ? Ma tôn của ma đạo, cũng là tu sĩ lợi hại nhất tu chân giới trong truyền thuyết, người mà thế nào cũng sẽ phi thăng đó."

Ôn Tu Viễn nghe thế càng thấy hứng thú hơn, nhưng hắn không muốn nghe người bán hàng nói dông dài thêm nữa, bèn thúc giục, "Chuyện trước đó không cần tóm tắt đâu, nói thẳng vào điểm chính đi."

Người bán hàng nở nụ cười tươi rói, "Chẳng phải ma tôn này bị hơn một trăm đồ đệ của hắn đuổi gϊếŧ đấy à? Giờ đồ đệ của hắn ra sách đây này, tên là 《 Tuyển tập một trăm cách đuổi gϊếŧ sư tôn 》, giờ đang bán đắt như tôm tươi đây này. Ý chính là làm thế nào để săn lùng sư tôn..."

Chưa nói hết lời, An Hòa Dật đã phất tay áo rời đi. Đến Ôn Tu Viễn cũng chẳng muốn nghe nữa, đi theo phía sau An Hòa Dật.

"Ơ kìa kìa, đừng đi mà, mọi người không tò mò à? Quyển sách này của bọn tôi tái bản lần thứ mười rồi đấy, mỗi lần triệu bản, bán hết là lâu lắm mới lại tái bản đấy. Mọi người mà còn do dự lát quay lại không có nữa đâu."

Ôn Tu Viễn không tin, "Người khác xem trò vui thì thôi không nói, loại sách này mà cũng có sư tôn chịu mua à?" Với tốc độ bán cả triệu bản này, e là có không ít sư tôn cũng mua.

Người bán hàng thấy hắn không tin, vội vàng nói, "Tất nhiên rồi. Sống ở trên đời không sợ may nhỡ chỉ sợ nhỡ may, nhỡ may lại thành kẻ thù với đồ đệ của mình thì phải biết người ta sẽ dùng chiêu gì để gϊếŧ mình chứ."

Người đó nói xong, An Hòa Dật lập tức bảo ngay, "Lấy hai cuốn."

"Sư phụ? ? ?"

An Hòa Dật đi thẳng về phía trước, không đáp lại lời hắn, lấy hai quyển sách rồi cất luôn vào trong nhẫn của mình, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Ôn Tu Viễn vội vàng đuổi theo.

Người bán hàng bị bỏ lại phía sau nghe thấy Ôn Tu Viễn gọi y như thế cũng ngơ ngác, "Ủa hai người... là sư đồ à?"

Ôn Tu Viễn vẫn còn đang bận đuổi theo An Hòa Dật, "Sư phụ, người mua hai quyển là để cho con một quyển phải không?"

Người đi phía trước lạnh lùng đáp lại, "Không." Nói xong nghiêng đầu dùng ánh mắt hung ác nhìn Ôn Tu Viễn chằm chằm, "Không cho ngươi mua."

Ôn Tu Viễn không nhịn được bật cười, trêu chọc, "Sư phụ à, như thế này ở nhân gian họ gọi là gì ấy nhỉ? À, chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn, đồ nhi thảm quá đi mất."

Nói xong cũng chẳng nhận được lời hồi đáp nào.

Dù thấy An Hòa Dật không có phản ứng thì Ôn Tu Viễn cũng không bỏ qua, "Vậy để con đoán xem bên trong viết gì nhé? Con đoán là trong đó có loại khí không màu để truy vết, có liên thủ đuổi gϊếŧ dùng kế giương đông kích tây, tung tin giả để dùng kế ôm cây đợi thỏ..."

An Hòa Dật không thể nhịn được nữa, nghiêng đầu lạnh lùng nói, "Không được phép đoán" .

Nói xong có vẻ vẫn thấy chưa đủ, bồi thêm một câu nữa, "Cũng không được nghĩ."

Ôn Tu Viễn càng lãm nũng dữ hơn, "Sao sư phụ không dân chủ tí nào thế, đến cả nghĩ mà đồ nhi cũng không được nghĩ nữa."

Thấy Ôn Tu Viễn không có vẻ gì là sẽ im miệng, An Hòa Dật liền điểm chỉ thuật cấm nói lên người hắn. Đến khi Ôn Tu Viễn phát hiện ra mình không thể mở miệng nói chuyện nữa mới miễn cưỡng chịu im lặng.

Để tránh không phải gặp những cửa hàng có tên khó xử như là "Cửa hàng pháp khi đuổi gϊếŧ sư tôn dành cho đồ đệ", "Thảo luận cách bỏ thuốc sư tôn", "Có bao nhiêu bước để bắt cóc sư tôn", bước chân An Hòa Dật vội hẳn lên, xác định chính xác mục tiêu đi tới là phòng đấu giá.

Vừa vào cửa, hai người đã bị một mỹ nhân chặn lại, "Hai vị, xin mời ngồi."

Ôn Tu Viễn còn đang nghi ngờ, chẳng lẽ gặp phải người quen, đã thấy An Hòa Dật cất bước đi thẳng vào phòng riêng ở lầu hai.

"Sư tôn có vẻ thường xuyên đến đây ạ?"

Trông dáng vẻ cũng quen thuộc quá đi ấy chứ.

"Trạm này của sư huynh ta." An Hòa Dật tiện tay kéo ngăn kéo phía bên phải ra, bên trong có một bộ trà cụ đầy đủ dụng cụ.

Ôn Tu Viễn thấy mắc cười, thật là biết cách hưởng thụ.

Từ trên cao nhìn xuống, bên dưới vẫn còn người vào, chẳng bao lâu đã ngồi kín cả phòng.

Một tiếng chuông vừa vang lên, sảnh lớn liền yên tĩnh lại. Trên bục sân khấu có một vị đại hán thân hình vạm vỡ bước lên, phía dưới lại náo nhiệt một phen.

Ôn Tu Viễn ngạc nhiên, "Nhà buôn này không muốn làm ăn nữa à?" Có nhà nào làm phòng đấu giá mà lại không có người chủ trì là mỹ nhân cơ chứ?

"Chẳng qua là mỹ nhân thay bộ đồ khác thôi."

Thời đại thay đổi rồi. Giáo viên cao cấp của Duyên Sinh Tông, Thời Minh Đạt, bảo rằng bây giờ càng xấu xí thì càng an toàn.

Những lời này vừa truyền đi, đồ đệ sư tôn khắp nơi vội vã khẩn trương làm xấu.

"Cái này đâu chỉ là thay đổi trang phục, đến giới tính cũng thay đổi luôn rồi." Ôn Tu Viễn than thở, đám người chính đạo này cũng liều mạng quá đi mất.

Đại hán vạm vỡ gõ cây chùy trong tay một cái, âm thanh cất lên lại là một giọng nữ uyển chuyển, "Món đồ đấu giá thứ nhất: Long Hành kiếm. Giá khởi điểm là một trăm linh thạch thượng phẩm."

Những người ngồi dưới bắt đầu giơ bảng đấu giá lên.

"Có thích cái này không?" An Hòa Dật nhìn ngắm thanh kiếm, tuy trông kém hơn thanh kiếm của y một chút nhưng cũng là một thanh kiếm tốt.

"Xấu hoắc." Ôn Tu Viễn lắc đầu từ chối.

Loáng cái, món đồ đấu giá thứ nhất đã bị mua mất, là một vị tu sĩ kì Phân Thân, cầm lên trông cũng rất hợp.

Bên dưới khí thế mua bán tiến hành hừng hực, qua mấy vòng liên tục, lần nào An Hòa Dật cũng hỏi, lần nào Ôn Tu Viễn cũng chê, nếu không phải chê xấu thì cũng chê yếu.

"Món đồ đấu giá cuối cùng: Vòng tay của sư tôn Duyên Sinh Tông."

Như sét đánh giữa trời quang, hai thầy trò An Hòa Dật bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc.

Ở bục bên dưới, người chủ trì đấu giá đang giới thiệu, "Làm thế nào để trở thành một sư tôn cao lãnh? Làm thế nào để tránh không bị đồ đệ quấy rầy? Món đồ này được chế tác bởi Thời Minh Đạt, vị sư tôn xuất sắc của Duyên Sinh Tông, có thể bảo đảm về chất lượng, cung cấp khả năng đào tạo nghiêm ngặt nhất giúp các sư tôn thoát khỏi phiền não về đồ đệ, lại tạo dựng được uy tín cho sư tôn."

Ánh mắt Ôn Tu Viễn hết sức phức tạp. Không chỉ hắn, cả An Hòa Dật cũng buồn bực tự mình rót một chén trà.

Thấy sư tôn của mình vừa phiền não vừa rót trà, Ôn Tu Viễn nghiêng đầu cười nhẹ.

Cầm được thứ này tới đây đấu giá đúng là một nhân tài đấy.

Những người ngồi bên dưới bục vừa nghe thấy bảo là do Thời Minh Đạt chế tác, chiếc vòng tay bị An Hòa Dật vứt bỏ lập tức có giá là hai trăm linh thạch thượng phẩm.

Nghe thấy mình vừa mất toi hai trăm cái linh thạch thượng phẩm, An Hòa Dật lại buồn bực nâng chén trà trong tay lên nhấp một ngụm.

"Ha ha ha ha ha sư tôn ơi cái vòng tay kia đáng tiền quá kìa!" Ôn Tu Viễn chớp mắt đâm cho y thêm một nhát, trong mắt vẫn còn lấp lánh cười.

An Hòa Dật: "..."

Nghịch đồ!