Chương 73

Thời điểm đầu tháng năm, không khí nóng nực bắt đầu dần dần lan tràn ở Seoul. Tựa như chu kì của xuân, thời tiết khô nóng đặc biệt kia chính là đang báo hiệu kì thi vào trường đại học đang tới rất gần.

Thời gian thật khéo, vừa vặn sau sinh nhật Bạch Hiền đúng một ngày.

Áo vest màu đen, sơmi trắng đi cùng caravat, quần âu, trên ngực lấp lánh huy hiệu trường. Mỗi năm một lần chụp ảnh tốt nghiệp, luôn luôn là bước đầu tiên tượng trưng cho việc học sinh cấp ba giải thoát khỏi trường học và dần dần đi vào biển lửa sâu nhất: thi đại học.

Bạch Hiền xoay bả vai Kim Chung Nhân kéo lại gần, không biết lần thứ mấy sửa sang lại một chút caravat đối phương, sau đó mỉm cười hài lòng.

“Thật là đẹp trai.”

—-

Trước đó vài ngày, Kim Chung Nhân cuối cùng cũng đạt được điểm thi thử vật lý cao hơn Phác Xán Liệt. Bạch Hiền nói “Phải lột xác hoàn toàn”, sau đó lôi kéo Kim Chung Nhân chạy đến cửa hiệu cắt tóc, đem tóc mái trước trán vuốt ngược hết lên.

Lông mi mực sắc, cái trán xinh đẹp phối hợp với màu da môi sắc thật vô cùng gợi cảm…Quả nhiên Kim Chung Nhân rất thích hợp với kiểu tóc này.

Bạch Hiền thình lình cũng biến thành não tàn phấn, vừa ở trong lòng thầm nói: “Thật là đẹp trai a” vừa không biết lần thứ bao nhiêu giúp Kim Chung Nhân sửa sang lại một chút cổ áo sơmi, khiến mọi người bên cạnh đều thật muốn ói, châm chọc không ra một câu.

Hai người các ngươi lại tới nữa! Lại tới nữa rồi!



“Thực ra…em ở trường này còn chưa đến một năm thì đã tốt nghiệp.”

Ngô Thế Huân vừa kéo kéo cà vạt của mình vừa nhìn xung quanh, “Bất quá cũng không vấn đề gì. Dù sao năm ấy Chung Nhân ca mỗi ngày lôi kéo em đến trung học bộ phận, thế nên mọi ngóc ngách ở đây em đều nhớ rõ… đặc biệt là mấy con đường Bạch Hiền ca hay đi.”

Kim Chung Nhân đứng ở trước mặt lặng lẽ nhìn Bạch Hiền bận rộn sửa sang cho mình, lúng túng ho khan một tiếng, sắc mặt có điểm hồng.

“Có gì mà tốt? Ba năm gộp lại thành một năm, lạc thú thời kì trung học cái gì cũng không được hưởng thụ đến.” Phác Xán Liệt chanh chua nói.

Ngô Thế Huân đối với cậu ta tỏ vẻ khinh bỉ: “Em không cần hưởng thụ mấy cái thứ lạc thú học sinh trung học gì đó. Tất cả lạc thú của em đều phát ra ở chỗ có Lộc ca rồi.”

“Lại thêm một tên đần độn phấn..” Độ Khánh Thù nho nhỏ nói thầm.

Ngô Thế Huân không để ý đến cậu ta, nhanh chóng cầm di động tự chụp một tấm ảnh làm dấu V-sign để gửi cho Lộc Hàm. Sau đó cảm thấy góc độ không lấy hết được toàn bộ áo sơmi và caravat, cho nên lại thay đổi góc độ chụp thêm một tấm nữa. Mọi người nhìn cậu ta xoay tới xoay lui, nụ cười trên mặt càng lúc càng khiến cho dân tình sởn tóc gáy.



Bạch Hiền cuối cùng xem như hoàn thành việc chải vuốt tóc và chỉnh sửa tạo hình cho Kim Chung Nhân, tìm cái ghế ngồi xuống rồi quay sang nhìn về phía Phác Xán Liệt: “Có còn nhớ bộ dáng của chúng ta lúc chụp ảnh tốt nghiệp cấp hai không?”

“Đương nhiên là nhớ chứ. Khi đó đồng phục học sinh thật sự là rất xấu, màu lam, mặc lên người thùng thình siêu cấp khó coi…” Phác Xán Liệt hưng phấn, “Mình còn nhớ rõ hôm ấy cậu định mang theo cái máy ảnh để chụp, kết quả lại để quên ở trên bàn. Thế là mình lại phải cùng cậu trở về lấy..”

“Khụ khụ.” Kim Chung Nhân hắng giọng.

“- – Còn nữa, có nhớ lúc ý cậu rất muốn chụp một tấm với thầy giáo hóa học cậu đặc biệt thích không? Nhưng mà vây xung quanh thầy lại có rất nhiều học sinh cũng muốn chụp chung. Thế là mình phăm phăm dắt cậu chen vào bên trong, làm cho Độ Độ ở bên ngoài ra sức réo tên chúng ta…”

“Khụ khụ khụ khụ.”

“À, còn có cả mấy người lớp khác muốn chúng ta kí tên lên đồng phục của bọn nó nữa… Cậu có nhớ nam sinh lớp bên cạnh không? Cứ lẽo đẽo theo sau đòi cậu ký tên cho bằng được. Mà giờ ngẫm lại thì hình như cậu ta thích cậu nhỉ?”

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ.”

“- – còn có khi đó..”

“Hai người mà còn hàn huyên nữa thì Chung Nhân ca sẽ ho ra máu mất.” Ngô Thế Huân lạnh như băng xen vào.

Phác Xán Liệt lặng lẽ rúc về phía sau Độ Khánh Thù, làm bộ như cái người vừa rồi cao hứng phấn chấn cùng Bạch Hiền ôn lại quãng thời gian tốt nghiệp chẳng phải mình mà là Độ Khánh Thù phía trước còn đang trợn to hai mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Bạch Hiền vừa thấy liền biết cường đại ham muốn chiếm hữu của Kim Chung Nhân lại phát tác, cười một cái cũng không ngăn lại, sau đó đi qua ôm chầm bả vai Kim Chung Nhân: “Chung Nhân, ngày trước chụp ảnh tốt nghiệp cấp hai như thế nào? Khi đó là cùng Tử Thao, Thái Dân bọn họ chụp ảnh phải không?”



Kim Chung Nhân im lặng.

“Chung Nhân ca vừa nhìn thấy cái máy ảnh thì lập tức bỏ chạy.” Ngô Thế Huân ở bên cạnh châm chọc.

“Chạy? Chạy đi đâu?” Bạch Hiền thật hoang mang, “Khó khăn lắm mới có cơ hội được cùng mọi người chụp chung một tấm ảnh, sao tự nhiên lại chạy mất?”

Ngô Thế Huân trợn trừng mắt nhìn Kim Chung Nhân. Kim Chung Nhân chỉ biết cắn cắn môi, lặng lẽ thở dài.

Bạch Hiền nhìn nhìn Kim Chung Nhân tựa hồ như không muốn nói chuyện, nhìn nhìn Ngô Thế Huân lại có vẻ biết chân tướng, ánh mắt nghi hoặc liền bắn tới.

Ngô Thế Huân nhún vai: “Cái ngày bọn em chụp ảnh tốt nghiệp, ờm…trung học bộ phận vừa vặn có một hội diễn văn nghệ.”

“À…!” Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Quả nhiên là chạy đi xem Bạch Hiền? Bạch Hiền, để mình nhớ lại xem khi đó cậu biểu diễn tiết mục gì nhỉ?.. Đúng rồi, hình như là hát 《what is love》 phải không? Song ca cùng Khánh Thù…” Phác Xán Liệt xoay quá mặt nhìn Độ Khánh Thù.

Độ Khánh Thù lặng lẽ nói: “Không không, mình không trọng yếu. Không cần đem lực chú ý chuyển dời sang mình.”

Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền rồi cười đến vô cùng vui vẻ: “Ừ, đúng vậy. Bạch Hiền ca lúc ấy chính là hát《what is love》Em còn nhớ rõ từng ca từ khi đó.. I lost my mind ngay khoảnh khắc lần đầu gặp em. Ngoại trừ em vạn vật đều get in slow motion.”

Ngô Thế Huân lén lút nói với Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù: “Quả thực câu này rõ ràng là để miêu tả Chung Nhân ca mà. Nhớ lại lần đầu tiên thấy Bạch Hiền ca, khi đó anh ấy cũng như kiểu hồn bay phách lạc ý…”

Phác Xán Liệt lặng lẽ trả lời: “Tôi cũng cảm giác như là hình dung lúc cậu nhìn thấy Nai con ca đi.”