“Mình là một người nội tâm mạnh mẽ… Mình là một người nội tâm mạnh mẽ..”
Độ Khánh Thù nghe Bạch Hiền phía trước lẩm bẩm một mình liền đi tới gần nghe, kết quả là nghe thấy một câu nói lặp đi lặp lại như vậy, sau đó mở to hai mắt nhìn, hoang mang khó hiểu: “Bạch Hiền, cậu đang nói cái gì vậy?”
Bạch Hiền đột ngột quay người lại túm lấy cổ tay Độ Khánh Thù: “Mau nói cho mình biết! Mình là một người nội tâm mạnh mẽ! Mình cái gì đều có thể tiếp nhận, mình cái gì cũng có thể lạnh nhạt mà đối diện!”
Độ Khánh Thù lấy ánh mắt “Cậu điên rồi à?” trừng mắt nhìn Bạch Hiền.
“Mau nói với mình đi!” Bạch Hiền nắm cổ áo Khánh Thù dùng sức lay mạnh.
“Ân ân cậu là một người nội tâm mạnh mẽ, cậu cái gì đều có thể tiếp nhận cái gì cũng có thể lạnh nhạt đối mặt.”
Độ Khánh Thù vẻ mặt nhăn nhó vừa nói dứt lời muốn xoay người thì thấy Phác Xán Liệt nhẹ nhàng bước vào lớp.
—-
Bạch Hiền lập tức xông tới túm lấy vạt áo cậu ta: “Mình có phải người nội tâm mạnh mẽ không? Có phải không?”
Phác Xán Liệt chớp chớp mắt cười đến đặc biệt xán lạn: “Đương nhiên đương nhiên, cậu chịu được thằng nhóc con Kim Chung Nhân rối loạn kia còn có thể không mạnh mẽ sao? Có chuyện gì vậy? Tại sao muốn hỏi cái này?”
Bạch Hiền một lần nữa ngồi trở về.
“Kim Chung Nhân nói muốn nhảy lớp.”
Độ Khánh Thù đang uống nước liền phụt ra một ngụm, Phác Xán Liệt khựng lại.
“Nhảy lớp? Nhảy đến lớp mười hai? Ý cậu là thế?”
“Đúng vậy.” Bạch Hiền sầu khổ nhìn nhóm hảo bằng hữu đang khϊếp sợ, “Mấu chốt của vấn đề là, mình đang cố gắng thuyết phục bản thân tiếp nhận cái sự thật này, nhưng hình như không có hiệu quả. Bây giờ mình chỉ muốn lao đến túm cổ áo Kim Chung Nhân mà gào thét…”
“Cậu ta thật dũng cảm nha…” Phác Xán Liệt cảm thán quay về chỗ ngồi xuống, “Trong lịch sử trường mình mấy năm gần đây đều không có học sinh nhảy lớp đâu. Nghệ Hưng ca thì không tính rồi, anh ấy đã học vượt từ hồi sơ trung…”
“Sức mạnh của ái tình thật vĩ đại..” Độ Khánh Thù lặng lẽ di di mặt bàn.
—
Bạch Hiền ôm đầu nằm vật ra bàn, lăn qua lăn lại: “Mau giúp mình tìm cách ngăn cản Chung Nhân đi!”
“Nếu cậu ta đã quyết tâm như vậy thì cậu cũng không có biện pháp..” Phác Xán Liệt châm chọc, “Mình nghe Thế Huân nói qua, hồi trước Kim Chung Nhân khăng khăng một mực thích cậu, ai khuyên cũng đều không được…”
Bạch Hiền nổi giận: “Làm sao có thể không có biện pháp? Chẳng lẽ để Chung Nhân biết khó mà lui sao? Hay là đi tìm giáo viên của cậu ta nói chuyện?”
“Ngàn vạn đừng, thể nào đứa nhỏ cũng tức giận cho mà xem.” Phác Xán Liệt ngăn cản.
“Mà nếu Chung Nhân chịu nghe lời.” Độ Khánh Thù phản bác, “Bất quá đại khái tinh thần sẽ chán nản đi…”
—-
Bạch Hiền bị bọn họ kẻ xướng người hoạ biến thành phiền chán, nằm xuống lại ngồi dậy, ngồi dậy lại nằm xuống: “Mình rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ a a a a, Chung Nhân đúng là muốn gϊếŧ mình mà.. Mình nên làm cái gì bây giờ a..”
“Mình thấy, nếu cậu ta đã nghĩ như vậy, thì cậu đừng vội đả kích, nhường cậu ta thử xem đi.” Phác Xán Liệt nhìn bộ dáng đau đầu muốn chết của Bạch Hiền, nghĩ nghĩ đem suy nghĩ của mình nói ra.
“Như vậy sao được!” Bạch Hiền nổi giận, “Đó không phải là nhất định cho đứa nhỏ này gia tăng áp lực sao? Chung Nhân vốn bởi vì tập nhảy mà thắt lưng đã không tốt. Hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì chẳng phải là rất miễn cưỡng sao..”
“Nhưng nếu đây là nguyện vọng của chính Chung Nhân, vậy thì cứ để cậu ta thử xem sao?” Phác Xán Liệt sáng suốt nói, “Dù sao nếu không thể thành công, cũng bất quá là tiếp tục đi học mà thôi, đối với Chung Nhân cũng không có tổn thất gì a.”
“Áp lực lớn như vậy chính là chuyện rất tệ…” Bạch Hiền vẫn băn khoăn, “Mình chỉ muốn giải thích cho Chung Nhân rằng chỉ là một năm không học cùng trường mà thôi, sẽ không tạo thành hậu quả kinh khủng đâu?”
“Mình cảm thấy chuyện không ở cùng trường với cậu chính là kết cục tồi tệ nhất đối với Kim Chung Nhân rồi.”
Độ Khánh Thù ở bên cạnh nói, “Ở cùng trường mà không chung lớp thế này cũng đủ làm cho Chung Nhân khó chịu rồi. Vậy mà cậu còn hi vọng cậu ta chấp nhận được việc mỗi tuần chỉ được gặp nhau vài lần như Thế Huân và Lộc Hàm sao?”
—-
Bạch Hiền không nói gì.
“Thực sự thì cậu cũng sẽ không thoải mái phải không?” Phác Xán Liệt nói trúng tim đen.
Bạch Hiền im lặng.
Không thoải mái sao? Đương nhiên là vậy rồi. Tuy rằng bên ngoài tựa hồ như không có gì, nhưng thực ra khi Kim Chung Nhân nhắc tới vấn đề tốt nghiệp này, bản thân vẫn cảm thấy bất đắc dĩ.
Chung Nhân à, kỳ thực là anh cũng đang rất sợ? Sợ hãi rằng em có thể sẽ phải trả giá cho quyết định của mình, mà anh lại không biết làm gì để thay đổi sự thật phũ phàng này.
Tuổi tác, vốn lúc đó vẫn nghỉ rằng chỉ là khó khăn giữa Nai con ca cùng Thế Huân. Nhưng hiện tại cuối cùng tuy chỉ thua kém một niên cấp, chúng ta vẫn phải đối mặt với nó.
Mà nếu không có được kết quả như mong đợi, anh biết phải an ủi nỗ lực không được đền đáp của em thế nào đây?
Chung Nhân, anh rốt cuộc cũng hiểu lời Lộc Hàm ca nói “tình cảm không cân xứng” là có ý gì. Chung Nhân, kỳ thực sớm nên nghĩ đến, đối mặt với tình cảm nồng nhiệt của em như vậy, anh cũng sẽ cảm thấy bất an.
—
“Nếu Chung Nhân đã quyết vậy, cứ để cậu ta thử một lần đi.” Thanh âm Phác Xán Liệt tựa hồ từ rất xa truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Hiền.
Bạch Hiền lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn thoáng qua Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù.
“Ừ?”
“Thằng nhóc con Kim Chung Nhân kia, thoạt nhìn rối loạn lại yên tĩnh, nhưng thực ra lại có lòng kiên trì mà ít người thấy được.” Phác Xán Liệt nâng cằm lên nghĩ nghĩ, rồi thận trọng trả lời.
Bạch Hiền chớp chớp mắt, ý bảo cậu ta nói tiếp.
“Chung Nhân còn trẻ tuổi như thế, để cậu ta vì người trong lòng điên cuồng một lần ngại gì đâu? Cùng lắm là thất bại, chẳng phải cũng không đến mức như ngày tận thế sao?”
Xán Liệt vò vò mái tóc, “Huống hồ.. Bọn mình cũng nói rồi, đằng nào cậu cũng không ngăn cản được đâu.”
Bạch Hiền vốn đang cảm động, nghe được một câu cuối cùng cả người liền xù lông: “Phác Xán Liệt cậu là đồ ngốc à? Mình sao lại có thể tin tưởng cậu sẽ nói ra được mấy câu tử tế từ đầu đến cuối nhỉ?”