Ngồi ở trong cantin sơ trung bộ phận, Bạch Hiền cảm thấy bọn họ lựa chọn nơi này thật tuyệt đối là một sai lầm.
Nhìn nhìn chung quanh đột nhiên có rất đông học sinh, lại thấy Ngô Thế Huân đang vô cùng khó chịu cùng Kim Chung Nhân im lặng không nói gì, Bạch Hiền cảm thấy rất sầu muộn.
Cậu thật sự không thích cảm giác bị nhiều người vây quanh chỉ chỏ như vậy a!
“Hai người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Ngô Thế Huân không trả lời, trực tiếp đem mặt mình vùi vào trong cánh tay.
Sắc mặt Kim Chung Nhân bỗng trở nên có chút khó coi. Trên thực tế, từ khi quen biết Ngô Thế Huân suốt mấy năm nay, Chung Nhân chưa từng thấy người kia khí phách tinh thần sa sút như vậy…
Ở trong mắt Chung Nhân, Ngô Thế Huân luôn cười rộ lên ánh mắt cong cong. Mỗi khi bọn họ gặp phải vấn đề gì rắc rối thì đều theo thói quen đi tìm Ngô Thế Huân nghĩ biện pháp. Căn bản không tưởng tượng nổi Ngô Thế Huân cũng sẽ có một ngày như vậy.
Nhưng là Chung Nhân không biết nên làm cái gì bây giờ.
Không có khả năng nói những lời hay ý đẹp an ủi, chỉ có thể yên lặng nhìn Ngô Thế Huân với khuôn mặt bất đắc dĩ, đau lòng nhưng lại nói không nên lời, câu nói dỗ dành mắc kẹt ở trong cổ họng, thế nào cũng nhả không ra nửa phần.
May mắn bên cạnh còn có Bạch Hiền.
Bạch Hiền nháy mắt với Kim Chung Nhân rồi ngồi xuống bên cạnh Thế Huân, đưa tay ở trên sống lưng đứa nhỏ vỗ về.
“Thế Huân à.. nếu em không muốn nói, vậy cứ ngồi nghe ca nói được không?”
Thanh âm Bạch Hiền thật ôn nhu, ôn nhu đến mức cho dù Kim Chung Nhân biết Ngô Thế Huân lúc này cần rất nhiều sự an ủi khuyên giải, nhưng vẫn hơi cảm thấy có điểm khó chịu.
Ngô Thế Huân không hề nhúc nhích, nhưng Bạch Hiền biết đối phương vẫn đang lắng nghe.
“Thế Huân, có những vấn đề em không thể hỏi, tỷ như em hỏi Nai con ca rằng giữa Chung Nhân và em, Nai con rốt cuộc thích ai.” Bạch Hiền sắp xếp một chút tìm từ rồi nói tiếp, “Vấn đề này giống như là hỏi ca, em cùng Chung Nhân thì ca thích ai hơn… Nhưng là em phải biết rằng, trong lòng mỗi người, hai đứa đều khác nhhau.”
“Ca thích em vì Thế Huân là một đệ đệ rất khả ái và tốt bụng, nhưng ca thích Chung Nhân..”
Bạch Hiền liếc thoáng qua Kim Chung Nhân vẫn đang nhìn mình chằm chằm, không biết tại sao bất giác đỏ mặt, “Ca thích Chung Nhân, cũng như cảm giác em thích Nai con ca vậy”
“Hai loại tình cảm này không thể so sánh nổi, cũng không thể đặt cùng một chỗ, Thế Huân em có hiểu không?”
Ngô Thế Huân ngẩng mặt giơ lên, biểu tình uể oải: “Bạch Hiền ca, em hiểu, chỉ là…nhất thời khó chịu..”
Bạch Hiền đưa tay vuốt nhẹ tóc đứa nhỏ, mỉm cười nói tiếp: “Ca biết, Nai con ca cũng biết, anh ấy nói ra thích Chung Nhân hơn, chẳng qua chỉ vì lúc đấy bị em chất vấn nên mới tức giận thôi..”
Ngô Thế Huân thoạt nhìn tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Hiền thử thăm dò nói tiếp: “Điều mà ca muốn nói là.. vì sao em lại cảm thấy…ừm, Nai con ca ” không cần em nữa”?”
Ngô Thế Huân nghe được cái đề tài này liền không chớp mắt nhìn Bạch Hiền.
Bạch Hiền trong lòng thầm suy nghĩ: Nai con ca, ca thực sự nên tới nhìn biểu tình này của Thế Huân. Nếu ca thấy được, chắc chắn sẽ không thể nói cậu ấy căn bản vẫn chưa xác định rõ tình cảm của mình.
“Thế Huân, em sinh năm 1994, đúng không?”
Ngô Thế Huân mờ mịt gật gật đầu.
“Nai con ca sinh năm 1990, hai người lại cùng sinh vào tháng tư, cho nên tổng thể mà nói, chính là chênh nhau bốn tuổi đúng không?”
Ngô Thế Huân lại gật đầu một cái.
“Thế Huân, em có biết đối với nai con ca mà nói, em còn quá nhỏ, nhỏ đến mức nếu nai con ca coi em là một tiểu đệ đệ thì cũng là điều hoàn toàn có thể?”
Ngô Thế Huân không nói gì.
“Đương nhiên, nai con ca không có cư xử với em như một đệ đệ mười sáu tuổi, anh ấy thực sự rất thích em… Nhưng là… ” Bạch Hiền dừng lại một chút, làm bộ không phát hiện sắc mặt vui mừng của Ngô Thế Huân, “Nhưng là Thế Huân, em mới chỉ có mười sáu tuổi, hơn nữa đây không chỉ là vấn đề tuổi tác…”
“Mà còn là vấn đề về trải nghiệm”
“Khoảng cách giữa sơ trung cùng đại học, bây giờ em vẫn chưa thể hình dung được hết đâu. Đó chính là sự khác nhau giữa những người chưa biết đến và những người đã trải qua quãng thời gian trung học… Bởi vì ai cũng hiểu, giai đoạn trung học là giai đoạn vô cùng quan trọng trong quá trình trưởng thành của con người. Vô luận là bạn rất thân hay là người trong lòng, rất nhiều tình huống đều xảy ra lúc đó, mà em.. vẫn chỉ là học sinh sơ trung mà thôi.”
“Bạch Hiền ca em…” Ngô Thế Huân vội vàng muốn nói điều gì nhưng lại bị Bạch Hiền ngắt lời.
“Thế Huân, ca biết em muốn nói gì. Không ai hoài nghi tâm ý của em, chẳng qua nai con ca vẫn chưa thể xác định mà thôi. Dù cho anh ấy có thích em đến thế nào, cũng không thể dễ dàng tin tưởng hứa hẹn với một người nhỏ hơn mình bốn tuổi. Tương lai luôn thay đổi, em có hiểu được ý ca không?”
Ngô Thế Huân gật gật đầu.
Đứa nhỏ này vốn là một người thông minh như vậy, làm sao có thể không rõ ý tứ của Bạch Hiền, chẳng qua chỉ là luôn luôn cự tuyệt, không muốn hiểu thấu đáo mà thôi.
Nhưng đến giờ phút này, hiện thực đã bắt đầu buộc Thế Huân không thể không suy tư về vấn đề đó.
“Thế Huân, em nhất định cũng biết, nhưng lại biết chưa đủ… Nói hơi khó nghe một chút, Nai con so với em lớn hơn bốn tuổi, kinh nghiệm sống cũng đều phong phú hơn, vậy em dựa vào đâu để khiến đối phương dễ dàng tin tưởng lời hứa hẹn của mình?”
Bạch Hiền cảm thấy cùng Ngô Thế Huân nói chuyện là rất thuận lợi cũng thật dễ dàng, bởi vì Ngô Thế Huân vô cùng thông minh, hơn nữa năng lực phân tích và lĩnh hội cũng thật xuất sắc.
So với hài tử ngốc Kim Chung Nhân đúng là hoàn toàn bất đồng.
Đáng tiếc người mình thích lại chính là Kim Chung Nhân ngốc nghếch này.
Thở dài một hơi, Bạch Hiền tiếp tục nói: “Thế Huân, kỳ thực cái từ “mãi mãi” này chính là một từ hão huyền nhất. Một khi đã nói ra miệng “hứa hẹn” rồi, liệu em có tin tưởng mình sẽ hoàn toàn mang lại những điều thật sự đứng đằng sau nó đến cho Lộc ca được không?”