Vốn ban đầu hai người muốn thử một lần cùng nhau làm bữa tối. Nhưng thực tế đã chỉ ra rằng, nếu bạn không có tài năng nấu nướng thiên bẩm như mama Độ Khánh Thù, hơn nữa lại không có bất kỳ kinh nghiệm vào bếp nào, thì tuyệt đối không thể đạt tới cái gọi là tiêu chuẩn căn bản.
Bạch Hiền còn hoài nghi bọn họ thậm chí còn không bằng với Lộc Hàm ngày hôm đó…
Nghe nói lần đó Ngô Thế Huân vì dám ăn hết đống đồ ăn Lộc Hàm làm cho nên ngày hôm sau phải nghỉ học đi cấp cứu…Cậu ta bị đau bụng, nôn mửa không thôi, cuối cùng đành phải tới bệnh viện tiếp nước.
Thống khổ hơn chính là, tuy cảm giác bất an ban đầu của Kim Chung Nhân đã được cải thiện, nhưng hiện tại đối phương lại rơi vào tình trạng rối loạn “mừng như điên”, khiến cho Bạch Hiền cảm thấy thật đau đầu.
Đầu óc của cậu ta giống như đã bị đem ra nhúng xuống bồn cầu tự hoại nhà Phác Xán Liệt tẩy sạch một lần…
Mà tại sao lại là bồn cầu tự hoại nhà Phác Xán Liệt? Bởi vì Xán Liệt có một vị tỷ tỷ sở thích quái đản, đó là làm cho bồn cầu nhà bọn họ cứ giật nước là lại xả ra màu hồng.
Cuối cùng Bạch Hiền đầu hàng, ngồi trên ghế sofa phòng khách, vô lực chỉ đạo Kim Chung Nhân: “Gọi điện thoại kêu đồ ăn ở ngoài đi, chúng ta ăn mì sốt tương đen là được rồi…”
Kim Chung Nhân cơ hồ là bay đến cái điện thoại, nhấc ống nghe lên gọi đồ ăn, rồi lại dạt trở lại bên người Bạch Hiền ngồi xuống.
“Nước miếng chảy kìa” Bạch Hiền nhìn đứa nhỏ vừa ngẩn ngơ vừa vui sướиɠ chợt thấy dở khóc dở cười, cũng không biết là nên buồn bực bản thân cư nhiên cao hứng đem tình cảm của mình ra thừa nhận hay là đang phiền não Kim Chung Nhân làm ra vẻ mặt như thế.
Kim Chung Nhân mơ màng đưa tay lên chùi khóe miệng, ngây ngốc hướng về phía Bạch Hiền nhìn say đắm.
Bạch Hiền giơ tay bưng kín mặt, cảm thấy rất ưu sầu.
Kim Chung Nhân đã kết thúc trạng thái háo sắc, quay mặt sang mờ mịt nhìn Bạch Hiền, hỏi ra vấn đề đặc biệt ngốc: “A? Sao đồ ăn chúng ta đặt còn chưa tới vậy?”
Bạch Hiền không nói gì nhìn cậu ta.
Kim Chung Nhân đi tới gần nhếch miệng cười: “Ca, vì sao lại thích em?”
Bạch Hiền rất muốn đánh đứa nhỏ một cái, bởi vì hắn như là tên đần độn. Nhưng chợt nghĩ trước mặt chính là người mình thích thì lại vu tâm không đành lòng, chỉ có thể chìa tay nhéo khuôn mặt kia, đem kéo tới lui qua trái qua phải.
“Anh tại sao lại thích em?”
Kim Chung Nhân lại truy vấn hỏi thêm một câu, bởi vì mặt đang bị Bạch Hiền nhéo, cho nên thanh âm có điểm quỷ dị.
Bạch Hiền nghĩ: Vì sao nhất định phải hỏi vấn đề mình không hề muốn trả lời? Tại sao lại thích em ư? Mình làm sao mà biết được tại sao?
Cho dù em lớn lên đẹp trai lại gợi cảm, hơn nữa khiêu vũ còn rất tuyệt. Nhưng có biết rằng mỗi lần ở trước mặt ca thời thời khắc khắc đều giống như là tên đần độn? Nếu nói ca thích em bởi vì bộ dáng có vẻ đặc biệt ngốc nghếch này, như vậy chẳng phải quá nhảm nhí hay sao?
Dù sao đi nữa, cho dù Kim Chung Nhân ngươi chính là đứa ngốc thì ca cũng đã lỡ thích em rồi.
Đột nhiên nhớ tới ngày đó Phác Xán Liệt nửa đêm thần bí gửi một cái email cho mình. Bạch Hiền tải xuống rồi mở ra, không biết bọn họ làm thế nào mà dùng máy ghi âm ghi lại lời thổ lộ của Chung Nhân được.
Bạch Hiền đem đoạn tỏ tình kia nghe đi nghe lại. Tuy rằng máy ghi âm hiệu quả không tốt, vẫn còn xen lẫn nhiều tạp âm, nhưng là không biết vì sao, mỗi lần nghe lại dâng lên một cảm giác khó có thể dùng ngôn từ biểu đạt.
Không chỉ bởi vì bản thân đã biết có một người thích mình một cách chân thành, nỗ lực như vậy, mà còn vì…
Nói rõ ràng hơn, có lẽ là vì biết có một người thích mình một cách chân thành, nỗ lực như vậy, mà người ấy lại đúng là người mình yêu thích.
Bạch Hiền nhìn thoáng qua Kim Chung Nhân, tựa hồ nếu mình không nói lời nào thì sẽ bám riết không tha cứ như vậy hỏi tiếp. Bạch Hiền liền xoay người, nghiêm túc đè bả vai người kia xuống, nhìn thẳng vào mắt trả lời:
“Chung Nhân. Nghe này, anh cũng không biết vì sao mình lại thích em. Anh chỉ biết, vô luận là em lúc ngẩn người nghe nhạc ở trong tàu điện ngầm, cắn ngón tay bước đi lảo đảo, trong ánh mắt không có tiêu cự. Là em lúc nào cũng dụi mắt ngái ngủ, em khiêu vũ vô cùng hoàn mĩ nhưng ca hát lại không thể tốt như khi nhảy, lúc hồi hộp không thể nói ra lời, có nụ cười ngây ngô nhưng lại rất rối loạn…Dù em là người thế nào, anh cũng vẫn thích em.”
“Có lẽ thời gian anh chú ý đến em không thể bằng quãng thời gian dài em thích anh, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến lời anh muốn nói. Anh cũng như vậy…”
“Rất thích rất thích em.”
Bản thân không biết lấy đâu ra nhiều dũng khí như thế, đưa tay túm lấy áo Kim Chung Nhân kéo lại gần mình.
Kim Chung Nhân vẫn còn chưa tỉnh táo lại sau lời thổ lộ của Bạch Hiền, khó khăn cắn chặt môi, biểu tình mờ mịt nhìn Bạch Hiền.
Bạch Hiền thấy vẻ mặt của người đối diện đột nhiên cảm thấy tức giận, bản thân nói ra một tràng dài xúc động như vậy, thế mà Kim Chung Nhân lại không thèm đưa ra bất kỳ phản ứng nào.
Ánh mắt vẫn còn dừng ở bờ môi dày của Kim Chung Nhân, hiện tại đột nhiên bị tức giận, liền bất ngờ ngửa mặt lên cắn cằm Chung Nhân một cái thật mạnh.
“Đau…” Kim Chung Nhân hít vào một ngụm lãnh khí, trên cằm lưu lại hai hàng dấu răng rõ ràng của Bạch Hiền.
Chung Nhân nhìn Bạch Hiền chằm chằm trừng tròng mắt như là tiểu động vật xù lông, liền đưa cánh tay ôm người kia vào trong ngực. Không để ý tới Bạch Hiền đang cau có dùng sức giãy giụa, cúi xuống cắn lấy chóp mũi.
“A! Tiểu tử thối này!” Bạch Hiền tức giận ôm cái mũi bị cắn, sau đó dùng sức nhéo eo Kim Chung Nhân, nhưng là thắt lưng kia một chút thịt thừa cũng không có khiến Bạch Hiền càng thêm bực mình.
Kim Chung Nhân mặc cho đối phương nhéo mình, nhìn Bạch Hiền đỏ cả mặt đỏ lên, thích thú muốn đem cả người xoa đến trong ngực giở trò.
Vừa lúc đó chuông cửa vang lên.
“Kính coong”
Đồ ăn vốn đã đợi từ lâu cuối cùng cũng tới rồi.