🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc Thành Dương Mục Thu lên tiên phảng, thì nhận được phong thư từ biệt đó.
Nội dung thư không dài, chỉ là một vài nét bút ít ỏi, còn có dấu tích dùng nước bôi xóa mực, chữ vừa to vừa xấu, người bình thường chỉ nhìn thoáng qua một cái là có thể đọc được hết toàn bộ, huống chi là Thành Dương lão tổ từ trước đến giờ đọc nhanh như gió?
Thế nhưng hắn cầm thư, sững sờ thật lâu không cử động, lá thư mỏng manh như sắp rách ra. Hi Hạc nhìn ngó khuôn mặt đã đen như đáy nồi của sư tôn nhà mình, rén quá phải cúi thấp đầu không dám nói lời nào, trong lòng thấy ân hận hết sức, tại sao lại nóng đầu đưa thư của tiểu hồ ly cho sư tôn chứ? Đây rõ ràng là Ngân Nhung chọc ngài ấy không vui! Chuyện của phu phu hai người, lại tai bay vạ gió vào con cá trong chậu là hắn đây, tội lỗi tội lỗi!
Song, cứ mãi giằng co ở đây như thế cũng không phải việc hay, vẫn còn hơn hai trăm đệ tử đang chờ trên tiên phảng nữa, Hi Hạc lấy dũng khí: “Sư tôn? Y nói gì vậy, có cần phái người đi tìm thử không ạ?”
Thành Dương Mục Thu vò lá thư thành một nắm, tùy ý ném xuống đất: “Không cần! Giữ nguyên kế hoạch khởi hành, về Thái Vi Cảnh.”
…thái độ đó của sư tôn, chắc là hai người họ thật sự tách ra rồi sao?
Nhưng mà Hi Hạc không dám hỏi nữa, vội đáp lại một tiếng, rồi lui ra ngay.
Chờ đồ đệ của mình đi ra khỏi cửa, Thành Dương Mục Thu lại tối sầm mặt xòe hai tay ra, nắm giấy nằm dưới đất lại một nữa trở lại trên tay hắn, chữ viết trên đó mặc dù xấu, nhưng lại rất dễ dàng nhận biết, không hề có ý nghĩa gì khác ngoài: “Ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong, nên không tiện quấy rầy nữa, sau này không gặp lại!”
Hắn nghiềm ngẫm hai cụm “ân oán giữa chúng ta đã thanh toán xong”, “sau này không gặp lại”, sinh ra kích động muốn vò nát tờ giấy này. Nhưng đến cùng vẫn không cam lòng, trái lại cẩn thận ngâm cứu từng câu từng chữ một, có điều loáng thoáng thấy hình như mặt sau có nét mực, như là bất cẩn chép lên một tờ giấy được viết rồi.
Chẳng lẽ đây không phải là mới ghi sao?
Thành Dương Mục Thu dùng sức mạnh nghiên cứu tàn bản thuật pháp Thượng cổ, cẩn thận đọc, cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp vá ra được nội dung bị chép chồng lên: [Đồ nam nhân chó má, lại đánh mông ta nữa! Đau quá đi, tối nay chỉ có thể chổng mông lên mà ngủ, cơ mà đã báo được thù rồi, nhổ nước bọt vào trong chung trà của hắn], đằng sau còn có một dấu “X” to.
Thành Dương Mục Thu: “……”
Cái này… là ghi thù sao?
Hắn biết cục lông nhỏ lòng dạ nhỏ nhen, nhưng không ngờ rằng lại nhỏ nhen đến mức này, thật sự đúng là có thù tất báo!
Có điều… Thành Dương Mục Thu bỗng nhiên như phúc đến lòng sáng ra, lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy.”
Mấy ngày nay, trong ngoài tông môn lan truyền tin đồn giữa hắn với Trần Hướng Vãn, Thành Dương Mục Thu cũng hay được một hai. Nhưng hắn trước giờ vẫn luôn cảm thấy đó chỉ là những không có căn cứ, ngoại trừ năm đó được Trần Tông chủ cầu hôn, thì trực tiếp từ chối ra, thì những lúc khác không bao giờ quan tâm đến, chẳng muốn lãng phí miệng lười vào những việc nhỏ nhặt lắm chuyện như thế.
Nhưng có lẽ là Ngân Nhung thì không giống như thế, tiểu hồ ly tinh tính toán chi ly như vậy, đột nhiên im lặng rời đi, chắc chắn là có lý do, hẳn là bởi hôm qua hắn nói chuyện với Trần Hướng Vãn.
Thành Dương Mục Thu càng nghĩ càng thấy rất có thể, chắc chắn là y đã hiểu nhầm, nên mới giận dỗi bỏ đi, còn nói gì mà “sau này không gặp lại”, lửa giận lớn lắm rồi.
“Sư tôn, đã chuẩn bị kỹ càng hết rồi ——” Hi Hạc giữa chừng quay ngược trở lại, nhìn thấy tờ giấy trong tay sư tôn mình, không khỏi dừng một chút, sau đó giả vờ không thấy gì cả, tiếp tục hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”
Thành Dương Mục Thu: “Gọi Thanh Điền, Thanh Hiên lại đây.”
“?” Hi Hạc, “Dạ.”
Từ xưa đến giờ Thanh Điền và Thanh Hiên chưa bao giờ được yết kiến chưởng môn sư tổ riêng, trong ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ của một đám đệ tử, nhận lời rời đi, mãi đến tận khi tiên phảng khởi hành vẫn chưa quay về.
Thanh Điền, Thanh Hiên nhìn theo tiên phảng của sư môn mình rồi đi không xa, thì bắt ngờ chạm mặt với Trần thiếu tông chủ của Vạn Kiếm Tông trong truyền thuyết. Trần Hướng Vãn một bộ bạch y, cầm quạt giấy trong tay, vẫn là điệu bộ công tử văn nhã nho nhã phong lưu, khi nói chuyện cũng làm cho người ta có cảm giác ấm áp như gió xuân, không làm bộ làm dáng: “Có thể hỏi thăm hai vị đạo hữu một vài chuyện không?”
Hai người vội đáp không dám có việc cứ nói.
Trần Hướng Vãn: “Cũng không có gì, chỉ là tò mò thôi, người của Thái Vi Cảnh đã đi hết rồi, vì sao chỉ có một mình hai vị ở lại, có chuyện gì quan trọng sao? À, nếu như có liên quan đến nhiệm vụ bí mật, thì cứ xem như tại hạ chưa từng hỏi.”
“Không phải bí mật gì,” Thanh Điền khách khí nói, “Chỉ là để hai người bọn ta ở lại đây rèn luyện một phen.”
Trần Hướng Vãn nhướng mày: “Rèn luyện?”
Thanh Hiên kiêu ngạo nói: “Chưởng môn sư tổ coi trọng hai người bọn ta, tự mình truyền thụ một bộ công pháp, lệnh cho bọn ta ở lại Trường Châu tu luyện, thể ngộ, coi như là rèn luyện!”
Trần Hướng Vãn: “Không còn gì khác nữa?”
Thanh Hiên: “Đúng rồi! Nếu là Hồ công tử trở về, tiện thể mang y trở về Thái Vi Cảnh.”
Thanh Điền bắt đầu ho khan.
Sắc mặt Trần Hướng Vãn sầm xuống, nhưng rất nhanh đã cười rộ lên: “Hồ công tử, là con yêu hồ một chiêu đánh bại đệ tử Vô Lượng Tông, Huyền Âm Cốc? Sao vậy, y không trở về Thái Vi Cảnh?”
“Đúng vậy!” Thanh Hiên dăm ba câu đã thuật lại hết toàn bộ chuyện Ngân Nhung để thư ở rồi ra đi không lời từ biệt như thế nào, sư tổ tức giận như thế nào, có điều là hắn không biết nói nội dung bức thư như thế nào, chỉ nói Ngân Nhung để thư lại rồi đi ngay.
Thanh Điền suýt chút nữa ho văng cả phổi ra.
Trần Hướng Vãn chắp tay với hai người: “Đa tạ đã cho biết.”
Sau khi Trần thiếu tông chủ đi rồi, Thanh Hiên lo âu hỏi: “Thanh Điền sư huynh, huynh đang khó chịu ở đâu hả? Sao cứ ho mãi thế?”
Thanh Điền tức đến mức lại khụ khụ hai tiếng, yếu ớt che ngực: “Tại sao cái gì đệ cũng nói ra hết vậy? Đây là chuyện riêng sư tổ phân phó mà!”
Thấy Thanh Hiên vẫn đứng ngơ ngác như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, Thanh Điền không nhịn được nói: “Bây giờ đệ nói đi, chưởng môn sư tổ gọi chúng ta để làm gì?”
Thanh Hiên: “Để cho chúng ta lưu lại tu hành, rèn luyện, thể ngộ, tiện thể đón Hồ công tử về.”
“Sai,” Thanh Điền nghẹn họng trước sự ngốc ngếch của sư đệ mình, bóp huyệt thái dương nói, “Để cho chúng ta ở lại đây chờ Hồ công tử, tiện thể rèn luyện, thù lao đổi lại là, chưởng môn sư tổ thưởng cho một bản bí tịch.”
Ngay từ lúc thi đấu sư môn đang diễn ra, Trần Hướng Vãn đã âm thầm lặng lẽ chú ý đến Ngân Nhung, nên cũng quen mặt với ba người ở bên cạnh y, tức Thanh Điền, Thanh Hiên, Khuê Nhạc.
Bất ngờ nhìn thấy Thanh Điền, Thanh Hiên, hắn lập tức sinh nghi ngờ trong lòng, đúng như dự đoán nghe được tin tức về con hồ ly tinh đó. Tin tốt là cuối cùng con mị yêu đó cũng đã đi rồi, tin xấu là Mục Thu thế mà cho người ở lại chờ y.
Trần Hướng Vãn chưa từng thấy phẫn uất đố kị như bây giờ, Thành Dương Hoành là ai? Cao cao tại thượng, tâm địa sắt đá, coi chúng sinh như cỏ rác, dường như là không có cảm xúc.
Nhưng hắn lại tức giận vì con hồ ly đó, sau khi nổi giận, thế mà vẫn cố tình phái người ở lại đây canh chừng chờ hộ tống y trở về Thái Vi Cảnh, chẳng phải là lo lắng cho an toàn của y sao?
Trần Hướng Vãn mơ hồ cảm thấy, loại tỉ mỉ gần như che chở này, khác với kiểu bảo vệ đối với mình. Nếu phải so sánh, thì bảo vệ mà Thành Dương Mục Thu dành cho mình, càng giống như là “báo ân” và “trách nhiệm” mà hắn đã nói, còn đối với con hồ ly tinh kia… không thể nói rõ ra là yêu hay ghét, song pha lẫn vui giận oán hờn, dường như chỉ có với con mị yêu đó hắn mới có tâm tình tương tự như người bình thường.
Điều này làm cho Trần Hướng Vãn bất an vô cùng.
Trần Hướng Vãn là con độc nhất của Trần lão tông chủ, dù vẻ bề ngoài thì ôn văn nhĩ nhã, rất biết lý lẽ, nhưng nếu thật sự muốn tùy hứng, thì cũng không ai dám không tuân theo. Thế là bèn nói rằng mình muốn ở lại Trường Châu du ngoạn, rồi để chuyện trong tông lại cho các trưởng lão, rồi một mình ở lại.
Các vị trưởng lão của Vạn Kiếm Tông khuyên nhủ không thành, bây giờ bây giờ lão tông chủ lại đang bế quan, ngay cả thiên lý truyền âm cũng không được, nên đành phải ngoài mặt đồng ý, âm thầm để vài vị cao thủ ở lại, sau lưng bảo vệ thiếu tông chủ.
Trần Hướng Vãn thật sự thấy không cam lòng, quyết định tìm cho ra Ngân Nhung, xem xem cuối cùng thì con hồ ly tinh đó là thần thánh phương nào, đã dùng đến cách thức nào, mà có thể chiếm được tâm can của Mục Thu. Hắn mất công mấy ngày, thăm dò phi kiếm hôm đó Ngân Nhung thuê tìm được chỗ cần đến, lại tốn thêm chút tâm tư, cắt cái “đuôi” mà các trưởng bối để lại cho hắn, rồi mới thuận lợi theo đến.
Cái “đuôi” theo mình thì khó bỏ, song Hồ Ngân Nhung lại dễ tìm được hơn trong tưởng tượng.
Đây là một thành nhỏ gọi là Phong Yên, con hồ ly tinh đực xinh đẹp “quen thói mê hoặc lòng người”, “giỏi nhất là câu hồn nhϊếp phách” đó đang ngồi trong quán trà lớn nhất náo nhiệt nhất trong thành, nghe bình thư.
Tiên sinh kể chuyện nói rất hào hừng, Ngân Nhung ngồi nghe rất hưng phấn, thi thoảng còn ủng hộ, hơn nữa trà quả bánh ngọt trước mặt chưa từng ngơi nghỉ. Các loại hạt ngào đường thơm ngát, gà vo viên hấp, mật hoa quế, bánh dày viên, măng hấp, bánh mứt hoa,… (1) từng món từng món được bưng lên như nước chảy, y cứ thế uống trà ăn bánh không còn biết trời đâu đất đâu, cuối cùng no quá hết chịu nổi, ôm bụng nghe.
Trần Hướng Vãn: “…”
Không phải nói yên thị mị hành (2), lả lơi đưa tình sao? Tại sao con mị yêu này ngoại trừ ăn ra thì chỉ có ăn thôi? Y dụ dỗ Mục Thu bằng cách nào? Bằng lượng ăn nhiều sao?
Trần Hướng Vãn gần như sắp ngồi không yên, cau mày, ngồi cách xa xa theo dõi Ngân Nhung, mãi đến khi tiên sinh kể chuyện vỗ kinh đường mộc (3) một cái, xem như là kết thúc. Lúc tiểu nhị bưng mâm thu tiền thưởng, mới nhìn thấy Ngân Nhung phát huy “mị công” của Ngân Nhung.
Đầu tiên là khi tiểu nhị lại mang lên một mâm bánh ngọt nữa, Ngân Nhung hơi kinh ngạc, xua tay hỏi xem có phải nhầm bàn rồi không, nhưng ngay sau đó, một nam nhân y quan chỉnh tề đến gần hòng muốn ngồi cạnh y. Trần Hướng Vãn không khỏi xem thường trong lòng, khinh thường nghĩ: Quả nhiên mị yêu đúng như trong lời đồn, thật sự gặp ai cũng có thể xem là chồng, chỉ một ít bánh ngọt là có thể mua được.
Dù nghĩ như vậy, song hắn cũng ngồi thẳng người lại, rướn cổ lên, muốn nhìn thử xem y dụ dỗ người khác như thế nào.
Cơ mà, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngân Nhung sầm xuống, nghiêm túc nhưng quyết tuyệt từ chối người đó, cũng kêu tiểu nhị mang bánh ngọt đi. Tuy nam tử kia tỏ lòng quý mến, nhưng vẫn là một người sĩ diện, không dây dưa làm phiền, tao nhã lễ phép rời đi.
Trần Hướng Vãn: “…”
Chỉ thế, thế là xong rồi?
Lúc này, tiên sinh kể chuyện thông giọng xong quay lại, Ngân Nhung chống cằm nghiêm túc cẩn thận ngồi nghe. Hẳn bởi vì đang ở bên ngoài, nên đã cất tai và đuôi hồ ly, nhưng Trần Hướng Vãn luôn cảm thấy dáng vẻ rung đùi đắc ý đó của y, phía sau phải có thêm một cái đuôi to xù lông lắc qua lắc lại, thì mới hoàn chỉnh.
Thật ra Ngân Nhung đang rất hài lòng với sự khí phách của mình, nên tâm trạng vui vẻ.
Ây da, có tiền tốt quá đi! Nếu như là trước đây, có nhiều bánh ngọt thơm ngon như vậy dụ dỗ y, y nhất định sẽ theo ngay. Nhưng giờ thì khác rồi, bản thân y cũng là lão gia nhà giàu rồi! Một số lớn “tiền chia tay” mà Thành Dương Mục Thu cho vẫn còn trong túi, chỉ cần không mua pháp khí, bùa chú rất đắt thì đủ cho y thỏa sức ăn uống hai trăm năm!
Ngân Nhung cảm thấy, chuyện tìm người song tu không vội. Có lẽ bởi vì gặp được “lô đỉnh cực phẩm” như Thành Dương lão tổ, khiến cho y có cảm giác từng qua biển lớn e gì nước, có phần không nhìn lọt dương khí của những người bình thường. Có thể cũng bởi vì Thành Dương lão tổ, lần nào hành sự cũng chơi y đến mức mấy ngày không xuống giường nổi, hơi hơi có bóng ma trong lòng, khiến Ngân Nhung tạm thời không quá là quan tâm đến chuyện song tu.
Nói chung là, chờ ăn chơi vui vẻ qua một thời gian nữa đi, chuyện bao nuôi mỹ nam nhà lành, cứ thư thả thôi.
Non nửa năm nay Ngân Nhung ở trên Hành Cao Cư cả ngày đọc sách tu luyện, ức chế lâu quá rồi, được nghe bình thư đã lâu không gặp, như si như say. Dẫu sao thì y cũng khó sửa được cái vẻ tiểu yêu nhà quê nghèo túng, dòm ngó người vừa đến làm quen đã đi ban nãy, rồi nhanh chóng âm thầm lặng cất mấy cái bánh ngọt được người đó tặng vẫn đang đặt trước mặt không ăn, vào lục lạc chứa đồ của mình.
Trần Hướng Vãn: “…”
Trần Hướng Vãn khó mà tin nổi, thế mà mình lại bại trước một con hồ ly tinh nông cạn, nhỏ nhen còn keo kiệt như vậy??? Chuyện này quả thật là vô cùng nhục nhã!
Cuối cùng thì y có điểm nào tốt? Trần Hướng Vãn trừng trừng mắt nhìn y, sau cùng vẫn không thể không thừa nhận, Ngân Nhung thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo,, cốt tương yêu mị, vừa có diễm tuyệt phong tình của hồ ly tinh, lại vừa có sự ngây thơ hồn nhiên của thiếu niên. Chẳng trách có người xa lạ chỉ mới nhìn thấy một lần, đã nóng lòng muốn đến gần làm quen.
Trần Hướng Vãn không nhịn được sờ sờ mặt của mình, ủ rũ thở dài.
Hắn tự nhận dung mạo mình cũng tạm, đã từng được nam nữ trẻ tuổi trong ngoài tông môn bày tỏ hảo cảm. Có điều, so với mị yêu như Ngân Nhung, thì kém xa lắm.
“Lang quân, ngươi liên tục nhìn chằm chằm vào vị tiểu công tử kia, có quen biết sao?” Bỗng nhiên có người cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Trần Hướng Vãn lên lòng cảnh giác, lắc lắc đầu, bộ dáng không muốn nói chuyện.
Người đó cười rộ lên: “Ta không có ý gì khác, chỉ là, có lẽ là chúng ta có chung mục tiêu, có thể trở thành minh hữu, ví dụ như, ngươi có muốn y gặp chuyện không may không?”
“…”
“Từ trong ánh mắt ngươi nhìn hắn ta có thể thấy được đầu mối, ngươi rất mong y gặp chuyện đúng không? Ví dụ như cào rách gương mặt xinh đẹp đó của y, hoặc như dứt khoát làm y biến mất khỏi thế giới này?”
Trần Hướng Vãn: “…rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Không thể không nói, đề nghị của người nọ thực sự khiến người ta động lòng. Nếu như Ngân Nhung biến mất khỏi thế gian này, hoặc là không còn khuôn mặt có thể mê hoặc chúng sinh đó nữa, thì Mục Thu liệu có còn quan tâm đến con mị yêu này nữa không?
“Ta là ai không quan trọng, chỉ cần Trần thiếu tông chủ nói, có muốn diệt trừ tình địch của ngươi không.”
“Tất nhiên là ta muốn.” Quạt giấy của Trần Hướng Vãn đột ngột xòe ra, bên thân quạt thì ra là một lưỡi đao sắc bén, ép thẳng tới yết hầu của người kia!
Trần Hướng Vãn lạnh lùng nói: “Muốn, nhưng Trần mỗ sẽ không làm chuyện hèn hạ như vậy, cuối cùng thì ngươi là ai, tại sao lại biết thân phận của ta?”
Thái Vi Cảnh, Hành Cao Cư.
Thành Dương Mục Thu đang đả tọa trong Tôn Tửu Đình, nhưng lại cau mày, mất cả buổi còn không nhập định. Cách hôm nhận được thư từ biệt của Ngân Nhung, đã qua mười mấy ngày rồi, mà tại sao vẫn chưa có tin tức về y? Đã lâu như thế, lẽ nào còn chưa nguôi giận sao?
Chẳng lẽ, y thật sự định không bao giờ quay lại sao?”
Lần thứ chín nhập định trong hôm nay của Thành Dương Mục Thu cuối cùng vẫn thất bại, thế là quyết định không ép mình nữa, dứt khoát đứng dậy, đi thẳng đến tháp Bác Cổ. Hắn nhớ trong tháp Bác Cổ có một loại pháp khí, có thể thông qua yêu vật, áo bào, lông tóc phán đoán được an nguy của chủ nhân nó, cho dù cách xa ngàn dặm ở bên ngoài, cũng sẽ không ảnh hưởng đến độ chính xác của kết quả.
Trong lòng Thành Dương Mục Thu cho rằng tình cảm của cục lông nhỏ dành cho mình nồng nhiệt như vậy, không thể nào chỉ vi một chút chuyện nhỏ, đã giận hờn cao bay xa chạy. Đã lâu rồi vẫn chưa quay lại, có khi nào là gặp được nguy hiểm hay không?
Tháp Bác Cổ là kho cất giữ đồ riêng của hắn, nằm ở sâu trong Hành Cao Cư, vô cùng bí mật, người ngoài không rõ ngọn ngành nhìn thấy, sẽ chỉ cho nó là một ngọn núi giả thông thường.
Chỉ có Thành Dương Mục Thu mới biết được, ngọn “núi giả” đó được tạo ra từ đá Vấn Tình quý giá. Đá Vấn Tình là bảo vật hiếm có, nếu như để người trong lòng có tình chạm vào thì không khác gì đá bình thường, còn để người không tình chạm vào, thì mới có thể phát động cơ quna, làm cho ngọn “núi giả” đó tách ra từng mảng, lộ ra hình dạng của tháp Bác Cổ.
Nói cách khác, ngoại trừ những người như Thành Dương Mục Thu bởi tu vô tình đạo dứt tình tuyệt ái ra, thì cho dù người ngoài xông vào Hành Cao Cư, có tìm được đến tháp Bác Cỗ, cũng chắc chắn không có cách nào mở ra.
Thành Dương Mục Thu đi lại như gió, tay áo tung bay, làm cho đám con rối vội vàng nhường đường, không dám làm chậm trễ chủ nhân đang gấp. Chỉ có một mình Thành Dương lão tổ mới không ý thức được mình đang rất vội vàng xác nhận an nguy của Ngân Nhung, mãi đến khi dừng bước trước rào chắn của núi giả, vẫn còn đang tự lẩm bẩm: “Nếu ngươi bình an vô sự, không quay lại thì không quay lại, khỏi mắc công phiền hà đến ta, dù sao thì ngươi cũng đã từng cứu mạng bản tôn, vẫn phải chắc chắn an toàn của ngươi. Để cho người đời khỏi nói Thành Dương Hoành ta là hạng người vô tình vô nghĩa, không để ý sống chết của ân nhân.”
Trong miệng Thành Dương Mục Thu nói lời tuyệt tình, bước đôi chân dài ra, nhảy vào rào chắn, đứng trước tòa “núi giả”, ống tay áo màu đen thêu hoa văn chìm màu bạc phất lên, bàn tay lớn duỗi ra, đặt lên đá Vấn Tình, trong miệng đọc thầm pháp quyết.
Sau đó, qua mấy hơi.
Qua thời gian một chung trà.
Qua thời gian một nén nhang.
Núi giả không mở ra.
__
(1) các loại hạt ngào đường thơm ngát, gà vo viên hấp, mật hoa quế, bánh dày viên, măng hấp, bánh mứt hoa: 香喷喷的果仁糖糕, 清蒸鸡肉糜, 桂花蜂蜜, 糍团, 蒸笋, 鲜花饼
Hạt ngào đường 果仁糖糕
Gà vo viên hấp 清蒸鸡肉糜
Mật hoa quế桂花蜂蜜
Bánh dày viên 糍团
Măng hấp 蒸笋
Bánh mứt hoa 鲜花饼
Edit tên theo hình nha, chứ không chắc lắm.
(2) yên thị mị hành: 烟视媚行. Thái độ ý tứ, cẩn trọng và có phần e thẹn của người con dâu khi mới về nhà chồng.
(3) kinh đường mộc: 惊堂木
Trong các phim cổ trang Trung Quốc, chúng ta thường thấy quan huyện khi thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ. Một khi hiềm nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc giả trong đại đường nhân vì hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, hiềm nghi phạm sẽ biến sắc, cả đại đường phút chốc nghiêm túc lại, quan huyện từ chỗ bị động trở thành chủ động. Khối gỗ ấy chính là “kinh đường mộc” 惊堂木.