“Này, còn sống không? Ta không muốn gian thi đâu…” Lông tóc Ngân Nhung run lẩy bẩy, hóa thành hình dáng thiếu niên, duỗi tay ra thử dò xét hơi thở của người thanh niên áo đen.
Tuyết Quật Cốc vừa trải qua một trận ác chiến, thi thể rải khắp nơi, người thanh niên đó hôn mê bất tỉnh, hắc bào thêu phù chú bằng chỉ bạc thấm đẫm máu, nhuộm đỏ đóa hoa quỳnh bị giẫm nát bên cạnh, trông có vẻ lành ít dữ nhiều.
Thế nhưng, còn chưa kịp chạm vào, đột nhiên người đó mở mắt ra, gần như cùng với lúc đó, Ngân Nhung bị một luồng cương khí hộ thể hất tung, ngã lăn như chó gặm bùn.
Gần người vùi trong đống tuyết, áo lông đỏ vén lên đến eo nhỏ, để lộ đôi chân trần trắng nõn, lòng bàn chân phấn hồng ngửa lên trên, cặp mông căng tròn vểnh lên, một cái đuôi to rối bù từ trong quần ló ra, hoảng hốt vẩy vẩy.
“Hồ ly tinh?” Trong giọng nói của người thanh niên lộ rõ căm ghét, “… Vô Lượng Tông bỉ ổi đến mức cấu kết với yêu tộc?”
Ngân Nhung chưa kịp đáp lời, nhưng thấy tình thế không ổn, sợ hãi nhanh chân muốn bỏ chạy, nhưng thoáng chốc đã bị kiếm khí vô hình trùm kín, ép y lui từng bước một, lui mãi đến khi sắp dính lên chân của người đó, thì lưới kiếm khí mới ngơi dần.
“Đừng đυ.ng vào ta!” Thành Dương Mục Thu chống kiếm lùi lại một bước, cứ như Ngân Nhung là thứ gì đó bẩn thỉu lắm, chạm vào sẽ làm bẩn mình.
“…”
Ngân Nhung cảm giác mình bị ghét bỏ, nhưng không dám cãi lại, dưới uy thế đáng sợ, y co người lại, không dám nhấc đầu lên.
Từ góc độ của Thành Dương Mục Thu, chỉ có thể nhìn thấy một mái tóc đen dày, cùng với một đôi tai hồ ly bởi vì sợ hãi mà cụp sát xuống mà thôi.
Lông xù mềm mềm, đáng thương vô cùng.
Thành Dương Mục Thu nheo mắt lại, trong nghi hoặc lộ ra chút ghét bỏ: “Một con yêu yếu xìu thế này?” Bọn chúng phái nó đến đây làm gì?
“…” Ngân Nhung càng tủi thân hơn.
Y cũng đâu muốn mình là một con gà bệnh đâu.
Ngân Nhung là con hồ ly tinh, từ khi còn là một nắm lông chưa dứt sữa, đã theo sư phụ tu luyện thuật thải bổ, tiếc là tư chất không tốt, đến gần đây cuối cùng cũng miễn cưỡng xuất sư, nhưng vẫn chưa tìm được một lô đỉnh thích hợp để khai trai, thế nên tu vi cứ chậm chạp không tăng tiến, lo lắng đến rụng lông.
Y vội vàng như vậy, không phải chỉ vì bản năng cầu tiến của yêu tu, cũng không phải vì bị kẻ thù không đội trời chung suốt ngày cười nhạo y là phế vật, mà vì nếu như y vẫn chưa tìm được người để song tu, thì sẽ phải chết đói.
Thế đạo thời nay lấy tu sĩ làm đầu, các môn phái có quy mô trong tu chân giới đều có lãnh thổ riêng, trừ động phủ tiên sơn của mình ra, sau một thời gian trông nom bách tính người phàm ở gần đó, lâu dần lại có một số thành trấn phụ thuộc vào tiên phủ, ngoài ra còn có một số các môn phái nhỏ, thế gia tu tiên đến cậy nhờ… cứ thế mãi, đại tiên phủ lại nghiễm nhiên biến thành một quốc gia, có diện tích lãnh thổ ngàn dặm, tuế cống bạc triệu là chuyện chắc chắn.
Còn yêu tộc như bọn họ chỉ có thể an phận trốn một góc, giữa hai môn phái lớn của tu chân giới là “Vô Lượng Tông” và “Thái Vi Cảnh” có một mảnh đất linh khí mỏng manh là “khu vực không ai quản thúc”, trấn Tỳ Ba mà Ngân Nhung ở nằm ngay đó, là một địa phương nhỏ không đáng chú ý, nhưng chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đầy đủ, trong trấn có đủ nào là yêu tộc, tán tu, thậm chí là một ít phàm nhân đào phạm, tam giáo cửu lưu, dân phong dũng mãnh.
Muốn sống sót ở đây, thì thực lực là quan trọng nhất, nhưng Ngân Nhung chỉ là một con yêu quái nhỏ pháp lực thấp kém, đi theo một vị sư phụ nghiện cờ bạc không đáng tin lắm, thường là ba ngày đói chín bữa nghỉ…
Loại mị yêu như y này, muốn tăng cao thực lực, phương pháp duy nhất chính là tìm lô đỉnh tốt nhất song tu.
Mấy ngày trước, sư phụ bói một quẻ cho Ngân Nhung, tính ra cơ duyên của y có lẽ ở Tuyết Quật Cốc, quả nhiên, vừa mới vào cốc, y đã cảm nhận được một luồng dương khí nồng đậm, có lẽ trong cốc vừa trải qua một trận ác chiến, thây phơi khắp nơi, huyết khí ngập trời, Ngân Nhung đi vào cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách, định nhân lúc cháy nhà hôi của, nhặt một lô đình cực phẩm suy yếu dễ khống chế, không ngờ lại gặp được một vị đại lão (1) hung hãn.
Đại lão không hổ là đại lão, lần nữa mở miệng, thẳng tay đẩy bầu không khí lên cao trào: “Thôi, cho dù ngươi có liên quan với bọn chúng hay không, là yêu quái thì đều đáng chết.”
Ngân Nhung: “!!!” Thậm chí là các tiên trưởng nội môn của Thái Vi Cảnh không thích yêu tộc nhất đi nữa, thì trước khi “trảm yêu trừ ma” cũng phải giảng đạo vài câu chứ! Ngươi không thể đi theo quy trình được sao!?
Nhưng đại lão ra tay chính là thẳng thắn không lòng vòng như vậy đó, không có chút dây dưa dài dòng nào, lưới kiếm vô hình lập tức thu hẹp lại trong nháy mắt!
Lông tóc Ngân Nhung dựng lên, cảm giác cận kề cái chết quá chân thật quá đáng sợ, gần như chỉ trong một khắc, lại gần như vô cùng lâu, nhanh đến không kịp gào khóc, cũng chậm đến kịp bắt đầu thấy hối hận, hối hận vì mình đã tin phù sấm của sư phụ, rõ ràng là lão già không đáng tin như vậy… không cam lòng, hoảng sợ, hối hận, đủ các loại tâm tình phức tạp xoay vần vào nhau, lên men khiến hơi thở dồn dập, tim đập như nổi trống l*иg ngực phảng phất sắp vỡ tung, cái chết lại chậm rãi không giáng lâm.
“…?”
Ngân Nhung thăm dò hé mắt ra một kẽ nhỏ, bầu trời trước mắt trong xanh, còn đâu kiếm trận sắp lấy mạng? Mà Thành Dương Mục Thu lúc này đang đau đớn co người, tóc mái trên trán bị thấm ướt che khuất biểu tình.
Đúng rồi, hắn bị trọng thương mà, chẳng lẽ đại lão hung tàn vừa rồi là hồi dương sao?
Cùng lúc đó, linh phủ Thành Dương Mục Thu đau dữ dội, bên tai ong ong, trong đầu lướt qua ký ức hỗn loạn bề bộn.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của sư tôn: “Vô tình đạo ngày đi ngàn dặm, từng có một thời cực thịnh, nhưng con có biết tại sao bây giờ lại gian nan khó khăn, gần như thất truyền không? Kẻ tu đạo này, đoạn tình tuyệt ái, tâm địa sắt đá, nhưng vật cực tất phản, không ít người phát điên đến chết…”
Lại nghe thấy giọng nói trong trẻo mạnh mẽ của mình khi còn là thiếu niên trả lời: “Chết thì có gì đáng sợ, đệ tự cam lòng, vì để đòi lại công đạo cho cho mấy ngàn mạng người Thái Vi Cảnh, gột rửa yêu tộc!”
Sư tôn thở dài một tiếng: “Hành nhi, mỗi lần vô tình đạo đến một cảnh, sẽ gặp phải phản phệ, tâm tình đại loạn, chỉ cần một chút bất cẩn thôi là sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
“Thôi, rồi sẽ có một ngày, con sẽ thấu hiểu thất tình (2), khi đó con có thể tránh phải mất mạng, thấy rõ đại đạo…”
Lời của sư tôn càng lúc càng mơ hồ xa xăm, Thành Dương Mục Thu hoàn toàn mất ý thức, cương khí hộ thể tản đi, hơi lạnh thấu xương lập tức xâm nhập toàn thân, cuối cùng là ngất đi, ngã xuống ngay dưới chân Ngân Nhung.
“!!”
Ngân Nhung rất muốn quay đầu bỏ chạy.
Nhưng vừa trải qua biến cố thoát chết trong gang tấc, chân vẫn còn nhũn, hơn nữa là, tấm thân thuần dương khí đầy thu hút đó của đại lão, đối với mị hồ tu thải bổ thuật mà nói, thật sự có sức hấp dẫn trí mạng.
Y không kiềm được nhìn nhiều thêm mấy lần.
Thật ra khi đại lão lặng lại không nổi bão, lại trông rất được, đường nét mặt mày thâm thúy, sống mũi rất đẹp, tướng mạo vô cùng tuấn tú, chỉ là do không còn cương khí hộ thể nửa, trên hàng mi rời rạt đã phủ một màn sương trắng.
Cảm nhận được mạng sống của hắn đang nhanh chóng trôi đi, Ngân Nhung không còn sợ nữa, thử thăm dò nhích gần lại một chút, “Lô đỉnh tốt nhất, trăm cay nghìn đắng đi tìm, thừa dịp hắn còn chưa chết hẳn, thử mùi thôi cũng được.”
Ngân Nhung chui đầu vào cần cổ hắn ngửi một cái, lại liếʍ liếʍ lông mi và gò má như thú non, mị yêu tu thuật thải bổ khác với tu sĩ hợp hoan đạo, không chỉ giới hạn trong giao hợp đao thật thương thật, chỉ cần có gần gũi da thịt là đã có thể phối hợp công pháp hấp thu dương khí.
Không thể không nói, thân thể đại lão thật sự đúng là thượng thừa, dưới da thịt dẻo dai ẩn chứa sức mạnh bàng bạc, Ngân Nhung liếʍ láp như ăn đường mạch nha, từ hầu kết nhô ra xuống đến vòm ngực rắn chắc, lại từ mí mắt thật mỏng liếʍ đến đôi môi mềm mại, vừa liếʍ vừa say sưa hấp thu dương khí tinh khiết một cách ngon lành, cái đuôi vui lắc lư đến xuất hiện tàn ảnh.
“…dừng lại ngay.” Không biết qua bao lâu, mặt đại lão bị liếʍ tới đầy nước miếng, động đậy mí mắt, suy nhược lên tiếng.
“!!!”
Sao giờ, hắn hắn hắn hắn vẫn còn sống!!!
Ngân Nhung xù lông lên, tai hồ ly “xoẹt” cái cụp xuống, đôi mắt hổ phách to trợn tròn như hạt ngọc.
Ban đầu Thành Dương Mục Thu chỉ cảm thấy lạnh, sau đó lại thấy có thứ gì đó ấm ấm mềm mềm chui vào trong ngực mình, rõ ràng nhiệt độ của vật đó cũng không cao, lại hút đi hàn khí trong thân thể hắn một cách kỳ tích, ý thức dần dần trở lại, mơ hồ nhận ra có người đang hôn mình, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp mang tai hồ ly.
Tóc đen mắt đỏ, cơ thể mảnh mai làn da trắng nõn, xinh đẹp đến độ khiến cho người ta nhìn mà phải sáng mắt.
Hình như y hoàn toàn không sợ lạnh, trong hầm băng trời tuyết, chỉ khoác hờ một tấm áo lông đỏ rực như lửa, hơi lệch để lộ phần trắng nõn và một cái vòng bằng da thuộc, trên vòng cổ còn đeo một cái “lục lạc cho chó”.
“Ngươi ngươi ngươi không được gϊếŧ ta!” Thiếu niên có tai hồ ly hoảng sợ la lên.
Đã có kinh nghiệm thất bại trước đó, Ngân Nhung không dám bỏ chạy ngay —— dù sao thì cũng không thoát được, còn dễ dàng chọc giận đại lão. Dưới tình thế cấp bách, hắn con mắt hơi chuyển động, bật thốt lên: “Ngươi không được gϊếŧ ta, bởi vì, bởi vì ta là người đã cứu ngươi!”
“Đúng, không sai, nhất định là do ta vừa rồi bất cẩn thận hút luôn hàn khí trên người ngươi.” Y ảo não nói, như để chứng minh mình, Ngân Nhung nằm trên ngực đại lão khẽ quơ tay một cái, lập tức có từng luồng từng luồng hàn khí rời khỏi thân thể Thành Dương Mục Thu.
Làm một con cáo lông đỏ, Ngân Nhung trời sinh không sợ rét lạnh, thậm chí có thể vô tình hay cố ý điều khiển hàn khí, mặc dù khả năng điều khiển có hạn, nhưng sư phụ nói, năng lực này khá khó thấy, ngay cả những con yêu quái sinh ra núi tuyết cũng phải tự thẹn không bằng.
Cùng với càng nhiều hàn khí bị hút đi, thân thể đông cứng của Thành Dương Mục Thu khôi phục càng nhiều tri giác, cảm giác đau đớn dữ dội khắp người bắt đầu quay trở lại, khiến cho sắc mặt của hắn càng khó coi.
Ngân Nhung nghe lời đoán ý, nuốt nước bọt cái ực: “Giờ đã tin chưa? Ngươi, ngươi không thể lấy oán báo ơn chứ!”
Thành Dương Mục Thu chuyển tầm mắt mình sang chỗ: “…ngươi xuống trước đã.”
Đến lúc này Ngân Nhung mới kịp phản ứng, mình vẫn còn đang dạng chân ngồi trên hông đại lão, nhanh chống lăn xuống, lại nghe nghe Thành Dương Mục Thu thì thào hỏi: “Tại sao ta lại muốn gϊếŧ ngươi?”
Ngân Nhung: “???”
Lão nhân gia ngài mất trí nhớ à? Một chén trà
(~10 – 15ph) trước đó không phải chính miệng ngài đã nói lý do —— “là yêu quái thì đều đáng chết” sao?
Thành Dương Mục Thu cố sức chống nửa người trên lên, mê man nhìn chung quanh: “Tiểu yêu hồ, ngươi có biết đây là đâu không?”
Ngân Nhung không hiểu vì sao hắn đã biết rõ mà còn hỏi, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tuyết Quật Cốc.”
“…”
Thành Dương Mục Thu im lặng hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: “Vậy ngươi có biết… ta là ai không?”
“…”
“???”
Cái gì mà “ta là ai”, chẳng lẽ một lời thành sấm, hắn thật sự mất trí nhớ!?
Nghe nói người có ba hồn bảy vía, một vía trong đó phụ trách chứa đựng ký ức, các tu sĩ cho dù có tu luyện đến tẩu hỏa nhập ma, hay là đấu pháp bị thương, nhưng nếu linh phủ bị thương nặng, đánh mất “vía”, là sẽ làm thần hồn bị thương theo, dẫn đến mất trí nhớ, mà đại lão đúng là bị đả thương không nhẹ, nhưng hình như có gì đó là lạ…
Ngân Nhung chợt nhớ lại lúc mới gặp, người này lầm tưởng là mình do Vô Lượng Tông phái đến, tròng mắt hơi đảo, thử dò xét nói: “Hình như ngươi là tu sĩ bị Thái Vi Cảnh truy sát.” Ai cũng biết, Thái Vi Cảnh và Vô Lượng Tông là tử thù, Ngân Nhung cố ý nói ngược, hòng muốn xem thử phản ứng của đại lão.
Vậy mà Thành Dương Mục Thu lại hỏi: “Thái Vi Cảnh… là gì?”
“!!!” Ngân Nhung kinh ngạc, “Ngươi đang đùa với ta đó hả? Thái Vi Cảnh là đệ nhất tiên môn! Đứa trẻ ba tuổi còn biết.”
Thành Dương Mục Thu lại nhíu mày lại, như là cố gắng nhớ lại, thế nhưng có vẻ không thành công, cuối cùng nhếch môi nở một nụ cười khổ: “Ta lừa ngươi làm gì.”
Ngân Nhung ngẩn ngơ trông theo khóe môi tái nhợt của hắn, bỗng nhiên nhận ra “điểm lạ” của đại lão —— hắn trở nên có “hơi người” hơn, khi vừa gặp quanh người Thành Dương Mục Thu phủ khắp một làn gió lạnh, lạnh lẽo đến không giống người sống, thế nhưng lúc này đây, biểu cảm của hắn có thể nói là sinh động.
Cứ như là biến thành một con người khác vậy.
Lá gan Ngân Nhung bỗng nhiên lớn lên, chọt chọt chân Thành Dương Mục Thu: “Tiên trưởng, dưới đất lạnh lắm, sao ngài còn chưa đứng lên? Chẳng lẽ… chân ngài gãy rồi?”
Thành Dương Mục Thu: “…”
Xem ra là thật sự gãy rồi, không ngờ bị thương nặng như vậy.
Khoan đã, trọng thương, mất trí nhớ, lô đỉnh cực phẩm… chẳng phải là mặc y nhào nặn làm thịt sao, không bắt về ăn xong dọn sạch, thì còn chờ gì nữa.
Ngân Nhung hưng phấn đến mức hai cái tai bông xù vểnh lên, hắng giọng đứng dậy, phủi hoa tuyết trên áo lông, từ trên cao nhìn xuống nói: “Quên báo danh, tại hạ họ Hồ tên Ngân Nhung, là một con hồ ly nhiệt tình thành thật, khi nãy thấy đạo hữu bị thương nặng lại lạnh cóng như vậy, bèn ra tay giúp đỡ. Nhìn ngươi bây giờ mà xem, ngay cả mình là ai cũng không nhớ, mới đáng thương làm sao, bổn yêu đây làm người tốt thì làm đến cùng, mang ngươi ra khỏi cốc chữa thương, đến hàn xá tá túc mấy ngày, thấy sao?”
Tuy Thành Dương Mục Thu mất trí nhớ, nhưng không bị ngốc, nhìn dáng vẻ trước cung kính sau ngạo mạn của Ngân Nhung, lập tức đoán được y hẳn cũng chẳng mang bao nhiêu ý tốt.
Chỉ thấy Ngân Nhung chạm vào hai chân không thể động đậy của hắn, nhè hai cái răng nanh sắc nhọn, uy hϊếp nói: “Ta đã có lòng tốt, mong là ngươi biết cân nhắc… này? Ngươi có ngất đấy chứ?”
Ở sau trong Tuyết Quật Cốt, hai tu sĩ Vô Lượng Tông lảo đảo bò ra từ trong đống xác, chật vật khốn đốn.
Người trẻ tuổi hơn nói: “Không phải nói là Thành Dương lão tổ vì để đột phá cảnh giới thứ hai của Hóa Thần nên mới đến đây bế quan và lúc này đang là lúc hắn yếu ớt nhất, chưởng môn sư bá tự mình bày sát trận, phái chúng ta đến đây tập kích… nhưng tại sao, tại sao hắn còn đại khai sát giới được? Chúng ta gần như là toàn quân bị diệt…”
Người lớn tuổi hơn lòng vẫn còn đang sợ hãi, nói: “Ngươi không biết sự lợi hại của hắn, đừng trông Thành Dương chưởng môn bây giờ có vẻ là quân tử đoan chính, đó chẳng qua là chỉ là cách kẻ thượng vị tự giữ thân phận mà thôi. Ba trăm năm trước, hắn huyết tẩy Lộc Ngô Sơn, chính tay đâm Yêu vương, trẻ con khóc đêm nghe còn phải ngừng! Thành Dương Hành một tay chấn chỉnh lại Thái Vi Cảnh, là thiên tài ngàn năm khó gặp, không chừng sớm đã thấu triệt vô tình đạo, không còn ‘kẽ hở’ nào.”
“Nhưng chưởng môn sư bá nói, sau khi gặp phục kích, cho dù may mắn không chết, hắn cũng sẽ vì vậy tẩu hỏa nhập ma, mất hết ký ức, tu vi bị áp chế, hỉ nộ sân yếm ai (mừng, giận, tức, ghét, buồn) kiềm nén nhiều năm qua, tất cả cùng mãnh liệt phản lại, sẽ trở nên cố chấp trọng dục…”
Tu sĩ lớn hơn cắn ngang lời: “Nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, nhanh chóng trở về phục mệnh thôi.”
Lần thứ hai Thành Dương Mục Thu tỉnh lại, đã nằm trên giường Ngân Nhung, đây là gian nhà tranh mộc mạc giàu khói lửa, đưa mắt nhìn chung quanh, ngóc ngách nào trong nhà cũng chất đầy đủ thứ “đồ bỏ”: tráp đã tróc sơn, thoại bản đã rách bìa, sọt kim chỉ đựng vải vụn rách nát, quả cầu bằng mây đầy dấu răng…
Thành Dương Mục Thu nhất thời có loại cảm giác như mình đang nằm trên đống rác, khó chịu đến hít thở không thông, lại không có lòng so đo, mà suy nghĩ: Thiếu niên hồ yêu đó chắc chắn không phải là bởi vì “nhiệt tình thành thật”, cứu một kẻ tàn phế mất hết tu vi, có ích lợi gì chứ?
Không biết tại sao, bỗng nhiên hắn nhớ lại chuyện tiểu hồ ly tinh đã làm với mình tại Tuyết Quật Cốc, không chỉ đầu hoài tống bão
(đâm đầu vào lòng), còn hôn… Thành Dương Mục Thu không dám hồi tưởng, trên gương mặt ửng lên hồng hồng, thầm mắng mình một câu “vô liêm sỉ” trong lòng.
“Tỉnh rồi?” Không biết Ngân Nhung bật qua đây lúc nào, đưa tay hòng muốn cởϊ áσ bào của hắn.
Thành Dương Mục Thu giật mình, vung tay hất tay y ra, “Ngươi làm gì đó?!”
“… phản ứng lớn vậy làm gì, ” Ngân Nhung kinh ngạc hốt hoảng, “Trên y phục ngươi toàn là máu, không thay ra sao?”
“Không cần.” Thành Dương Mục Thu cảnh giác nói.
Ngân Nhung lẩm bẩm: “Không thì không, nói chính sự, ta có tính là ân nhân cứu mạng của ngươi không?”
Đây là muốn đặt điều kiện, Thành Dương Mục Thu bất động thanh sắc gật gật đầu.
Ngân Nhung: “Biết con người các ngươi để ý chuyện “có ơn tất báo”, ta đây thì, mong muốn không nhiều lắm… đợi ngươi khỏi hẳn, có thể cử động rồi, vị đạo hữu ca ca, giao hoan với ta mấy lần, lấy đó làm báo đáp là được rồi.”
“…??!!”
…quả đúng như thế! Quả nhiên là y mang ý đồ xấu xa như vậy với mình mà!
Thành Dương Mục Thu vừa uất ức vừa buồn bực, yêu quái nào cũng tùy tiện phóng đãng thế này sao? Hắn đường đường là nam nhi bảy thước, sao có thể chịu được khi nhục như vậy, bán thân thể cho yêu vật? Nhưng câu “đừng có mơ mộng hão huyền” còn chưa kịp mắng, đã nghe thấy Ngân Nhung khó xử nói: “Nhưng mà, ngươi bị thương nặng như vậy, muốn chữa hết không biết phải tốn bao nhiêu linh thạch đây nữa, chữa xong rồi không biết có đáng không đây.”
…?
Ý gì, thì ra là nãy giờ mình tự mình đa tình sao?
Ngân Nhung xột xoạt bò lên giường, thân hình thiếu niên mảnh khảnh, nhưng giường thật sự quá nhỏ quá hẹp, chứa đựng hai người khá là miễn cưỡng, y không thể không cuộn cái đuôi to đang xoã tung lại, nói như đương nhiên: “Cho nên, ta phải nghiệm hàng trước đã.”
__
(1) đại lão: 大佬, là một cách tôn xưng, cách gọi người có tiếng nói ở một mức độ nào đó, bối phận cao. Thường dùng để thể hiện sự khâm phục, kính nể đối với những người mạnh và giỏi hơn người khác.
(2) thất tình: 七情
Nhiều sách kể ra 7 thứ tình ( 七情) cảm ấy của con người không giống nhau. Xin nêu ra sau đây:
- Phật học Từ Điển của Đoàn Tr. Còn: Thất tình gồm:Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)
- Kinh Lễ của Nho giáo: Thất tình gồm:Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Cụ, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, sợ, muốn)
- Đại Thừa Chơn Giáo: Thất tình gồm:Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Cụ.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, sợ)
- Dưỡng Chơn Tập: Thất tình gồm:Hỷ, Nộ, Ai, Lạc, Ưu, Khủng, Kinh.
(mừng, giận, buồn, vui, lo, sợ, hoảng sợ)
- Thuyết Đạo của Đức Hộ Pháp: Thất tình gồm:Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn)