Có lẽ có lý do khác?
Vừa rồi còn rơi nước mắt, thật là xấu hổ.
Tuy nhiên, người lớn thỉnh thoảng còn gục ngã huống chi là một con vật nhỏ, khóc một chút thì đã làm sao.
Đi dạo phố mua đồ ăn vặt với chiếc quạt nhỏ, Cố Bồng đang tận hưởng thì đột nhiên đi ngang qua một cửa hàng làm đẹp cho thú cưng, trên tấm biển trước cửa là một chú chó con với lỗ tai nhuộm màu hồng nhạt khiến cho Cố Bồng nhìn chăm chú.
"Ngao!" Cố Bồng duỗi chân ra hiệu, nhìn xem!
"Gì vậy?" Văn Tắc sửng sốt, nhìn theo móng vuốt của Cầu Tuyết Nhỏ: "Ừm, đáng yêu lắm."
"Ngao ngao ngao!" Cố Bồng sờ tai mình, ý bảo làm cho cậu một cái giống thế.
Ý gì?
Cầu Tuyết Nhỏ cũng muốn nhuộm một đôi tai hồng hả?
Văn Tắc nhất thời rơi vào bối rối: "..."
Đây là cửa hàng làm đẹp cho thú cưng và không có thú nhân bán thành niên nào sẽ tự nhuộm lông mình hết, chỉ có thú cưng mới làm vậy, đây là điều mọi người thầm chấp nhận.
"Ngao?" Cố Bồng ngẩng đầu, háo hức nhìn Văn Tắc, không được sao?
Nhưng lỗ tai màu hồng đẹp mà.
Vừa rực rỡ vừa đẹp đẽ!
"Em thật sự muốn làm cái này sao?" Hôm nay Văn Tắc làm chuyện trái với lương tâm nên khó có thể từ chối ánh mắt tràn đầy mong đợi này.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng anh thở dài nói: "Chỉ cần em thấy vui là được."
Làm điều khiến mọi người ngạc nhiên hãi hùng như vậy, Cầu Tuyết Nhỏ không nổi tiếng thì ai nổi tiếng nữa.
Văn Tắc căng da đầu bước vào cửa hàng làm đẹp cho thú cưng, nhân viên lập tức nhiệt tình chào hỏi: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?"
Đối mặt với sự nhiệt tình của nhân viên, Văn Tắc có cảm giác muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng ánh mắt của Cầu Tuyết Nhỏ sáng ngời, dùng móng vuốt nhỏ đẩy anh bảo anh nhanh chóng sắp xếp.
Nhìn Cầu Tuyết Nhỏ gấp gáp như vậy, thậm chí nếu có thể còn muốn mở miệng nói chuyện.
"E hèm..." Văn Tắc chỉ có thể giúp cậu sắp xếp, vẻ mặt không nói nên lời nói với nhân viên cửa hàng: "Tôi muốn nhuộm lỗ tai hồng..."
Nhân viên mỉm cười nói: "Dạ được, xin hỏi là anh có hẹn trước chưa?"
Bọn họ sẽ không nhầm lẫn thú nhân bán thành niên thành động vật bình thường, có lẽ tụi con nít có thể nhưng nhân viên cửa hàng của ngành làm đẹp cho thú cưng sẽ không như thế.
Văn Tắc muốn quay đầu bỏ chạy lần nữa, thật xấu hổ quá.
Cố Bồng ghét bỏ anh cứ mãi lề mề, dùng móng vuốt đập anh một cái kêu anh mau nói.
"Hiện tại làm luôn được không?" Văn Tắc bất chấp, chỉ vào Cầu Tuyết Nhỏ trong lòng ngực: "Em ấy thấy thú vị nên muốn thử một lần, vậy cứ nhuộm cho em ấy đi."