"Tên nhóc lười biếng này." Văn Tắc lấy ra một cái bảng trắng nhỏ, viết vẽ lên đó, dùng tranh để nói với Cầu Tuyết Nhỏ rằng mấy ngày nữa bọn họ sẽ đi xem bóng đá.
Trên bảng vẽ một chiếc cúp, một mũi tên biểu thị đội bóng yêu thích của bọn họ đang theo đuổi chiếc cúp này.
Cố Bồng run lỗ tai, nghiêng đầu.
Xem bóng đá, giành giải thưởng?
Nói đến thứ này làm cậu không còn cảm thấy mệt mỏi!
"Ngao ngao!" Xông lên!
"Được." Văn Tắc vẽ Cầu Tuyết Nhỏ đang nhảy múa, rồi vẽ một chữ X thật lớn ở bên cạnh, sau đó lại vẽ một Cầu Tuyết Nhỏ ngoan ngoãn, đánh dấu tick vào đó, ý hỏi cậu lần sau xem bóng đá có thể im lặng không?
Tại sao vậy?
Cố Bồng không hiểu, mọi người rất thích xem cậu nhảy mà, rất vui vẻ!
Văn Tắc không thích sao?
Cố Bồng nhìn Văn Tắc, trong lòng vô thức cảm thấy buồn bực, cậu còn cho rằng Văn Tắc cũng sẽ rất vui vẻ...
"Không phải tôi không thích, chỉ là nó quá nổi bật, hiện tại em chưa biết, nhưng nó không tốt cho cuộc sống sau này của em đâu..." Văn Tắc nhìn thấy Cầu Tuyết Nhỏ không vui, vội vàng giải thích, nói một lúc sau mới nhận ra đối phương không hiểu nên bất lực ngậm miệng.
Chuyện này quá phức tạp để diễn đạt ra.
"Ngao..." Cố Bồng bất bình hừ một tiếng, không thèm nhìn Văn Tắc nữa.
Ở sân bóng, được nhận tận ba cái áo thi đấu của cầu thủ, cậu còn khá tự hào, thế nhưng Văn Tắc lại vẽ nguyên chữ X to tướng, giống như dội một gáo nước lạnh vào người cậu.
"Không phải, em đừng buồn..."
Văn Tắc lập tức nhượng bộ, nhanh chóng lau đi chữ X kia nhằm cứu vãn tình hình.
"Được rồi, được rồi, em có thể nhảy, em có thể nhảy." Anh ấy vẽ dấu tick thật lớn, nhiều cái liên tiếp.
Cố Bồng: Tật xấu gì đây, chọc giận người ta rồi dỗ, ai cần anh làm vậy chứ!
Cố Bồng vẫn không thể vui vẻ tí nào, chữ X kia đã ăn sâu vào lòng người.
Cậu khịt mũi rồi quay đầu đi, lúc Văn Tắc tìm thấy cậu thì cậu đang nằm hờn dỗi trong ổ.
"Cầu Tuyết Nhỏ?" Văn Tắc vừa hối hận cũng vừa tự trách mình.
Cầu Tuyết Nhỏ bấy lâu nay vẫn tỏ ra rất khá dễ tính, nhưng vừa rồi chữ X đó đã thực sự làm tổn thương em ấy.
"Xin lỗi em, đều là lỗi của tôi, tôi không cố ý..." Văn Tắc nhỏ giọng nói, anh không muốn phủ nhận Cầu Tuyết Nhỏ.
Vũ đạo chắc hẳn là sở trường đặc biệt mà Cầu Tuyết Nhỏ rất tự hào.
Văn Tắc càng nghĩ càng tự trách mình, ngồi ở bên cạnh ổ thở dài.
Mà Cố Bồng cũng cảm nhận được sự xin lỗi và lo lắng của anh