Chương 84

Một số bạn cùng trường biết Văn Tắc đã lặng lẽ chuyển tình huống trên mạng sang trang cá nhân của Văn Tắc và gửi tin nhắn riêng để nhắc nhở anh...

Chỉ là không biết người này có xem không.

Thường ngày anh rất kín đáo, thoạt nhìn có vẻ như anh không bao giờ lên mạng.

Lúc này Văn Tắc vừa mới trở về nhà, đêm khuya tĩnh lặng, anh ôm Cầu Tuyết Nhỏ vào ổ đi ngủ.

Bản thân Văn Tắc cũng có chút mệt mỏi, sau khi đã giảm bớt hưng phấn, anh lười biếng ngồi xuống, tuy nhiên anh còn chưa thể nghỉ ngơi được.

Anh đứng dậy đi tắm, pha cho mình một tách cà phê, sau đó bật quang não, chú ý trận bóng kế tiếp.

Độ nổi tiếng của đội Lam Diên đang ở đỉnh cao, khá tốt, điều này cho thấy có giá trị thương mại, làm một fan bóng đá tất nhiên anh cũng thích nghe ngóng.

Chỉ là Văn Tắc có chút ngạc nhiên, Cầu Tuyết Nhỏ thế mà cũng khá nổi tiếng...

Anh cau mày, tinh cầu to lớn như này mà không có một cái hotsearch nào khác hay sao?

Hầu như không cần suy nghĩ, Văn Tắc động ngón tay, liên hệ người hạ hotsearch.

Tuy nhiên, chân trước anh vừa tiêu tiền chân sau yêu cầu liên lạc của bà Diệp Vân Nùng lập tức đến.

"Ài..." Văn Tắc đang nghĩ liệu có thể hủy bỏ bước trả tiền được không.

Không có, nên mất trắng tiền.

"Mẹ." Văn Tắc có chút tiếc nuối, trả lời điện thoại.

"Xin lỗi A Tắc, tối muộn rồi còn làm phiền con, nhưng mẹ do dự hồi lâu, cảm thấy nên hỏi con cho rõ, nếu không đêm nay mẹ sẽ không ngủ yên."

Diệp Vân Nùng trước tiên xin lỗi về cuộc gọi vào đêm khuya của mình.

"Sẽ tốt hơn nếu mẹ gọi sớm hai phút." Văn Tắc nói, có tiền cũng không thể mất trắng như thế được...

Diệp Vân Nùng: "?"

Ngữ khí kỳ cục, không hiểu nên cũng không suy nghĩ: "Mẹ dự đoán là tối nay nhân duyên của con sẽ rất tốt, rất nhiều người muốn kết bạn với con."

Rõ ràng là lời nói không đầu không đuôi, nhưng Văn Tắc lại nghe hiểu.

Anh chán chả buồn nói, người khác trêu chọc thì thôi đi, đến mẹ ruột cũng chọc anh nữa!

Nhưng thật ra thì trái tim của bà Diệp Vân Nùng rất mạnh mẽ, nếu không thì bà cũng sẽ không không biết ngại như thế.

Văn Tắc không giấu nữa, thở dài: "Mẹ không cần phải nói bóng nói gió nữa đâu ạ, Cầu Tuyết Nhỏ là lần trước con mang về, về nhà cũng mấy ngày rồi, nhưng mà đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, con sẽ đưa em ấy trở lại sau."

Diệp Vân Nùng cao giọng: "Con nói gì vậy hả!!"

Cục cưng nhỏ mà chúng ta đã chờ đợi bấy lâu nay, thế mà thằng con bất hiếu lại muốn đưa trở về.